Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

VỢ HIỀN



      Tiếng nhạc bập bùng rời rạc của một bản Slow cũ mèm phát ra từ chiếc máy hát đem thêm của người nhạc công, phát ra những âm thanh đứt quãng,  rời rạc'

      Trên sàn nhảy ...chen lấn giữa đám giấy kẹo bánh và những ly giấy tung tóe theo bước chân rã rời của một cặp cuối cùng còn sót lại, níu kéo và ngỡ ngàng khi đèn bật sáng.

      Mọi người lũ lượt ra về gần hết, khán phòng như giãn ra, những âm thanh bập bùng của bài nhạc tiễn đưa, nghe kệch cỡm giống như hai con người cuối cùng còn lại đang chia nhau bước nhảy cuối cùng...

     Khải và Lan Hương nắm tay nhau điệu đàng khuỵu chân chào thính phòng ...chỉ còn rải rác vài người đang dọn dẹp để trả lại hội trường cho nhà hàng sau hơn năm giờ đồng hồ với nhiều tiết mục của một đêm dạ vũ gây quỉ giúp đồng bào thiên tai nơi quê nhà.

      Buổi gây quĩ cứu trợ kết thúc sau gần năm tiếng đồng hồ quay cuồng trong nhiều tiết mục, bán vé cho đêm dạ vũ và sau khi thanh toán tiền hội trường, thù lao cho các ca sĩ, tiền trà nước, tiền ban nhạc, tiền in quảng cáo trên các báo đài địa phương...

     _Anh Khải đoán thử xem chuyến này sau khi chi hết còn được bao nhiêu?

     _ Anh đoán chắc đỡ hơn năm trước , còn lại có bốn trăm đó là hai đứa mình không lấy thù lao "Em Xi"

     _Tối nay anh nhảy đẹp quá, từ xa nhìn chắc không ai nói anh ngoài sáu mươi

     _ Cũng không ai nghĩ M.C. Lan Hương cũng ngót nghét hàng sáu.

Hai người phá lên cười như quên hết mỏi mệt và thế gian này không có sự hiện diện của bất kỳ ai.

    _ Ủa, chị Ái, bà xã anh đâu rồi??? nãy giờ không thấy .

    _ Ừ chắc bã ra xe ngủ hay chờ ở đó, cứ ra tới nơi rồi hay.

    _ Thôi em về trước nghen, xe em kia rồi, hẹn anh lần sau, nói bà xã anh cho em gởi lời cám ơn vì đã cho mượn anh "làm bạn nhảy với em đêm nay"

     _Bã cám ơn em mới đúng, chuyện bã không làm được đã có em làm dùm mà, thôi bye em.

     _ Chúc ngủ ngon

     _Good night...bye.

***

    Khải lặng lẽ bước vào xe và nổ máy, trong khi chờ nóng máy , Khải hỏi vợ:

    _Lần tổ chức này bà thấy có vui không ?

  Ái lùng bùng trong cổ họng vì đang còn ngái ngủ

    _ Ông nói gì ? mai không đi làm hả? mấy giờ rồi?sao lại nghỉ làm???

    _Mệt quá, bà thì lúc nào cũng làm với làm... mới hơn hai giờ, bà ra đây hồi nào ? lần sau còn đòi đi nữa không ?

    _Thôi, thôi,  đi một lần cho biết ông làm cái giống gì ở đó mà thôi, không bao giờ tôi thèm đi nữa,
nhìn mấy bà già mấy ông già ôm xà nẹo nhau quay cuồng , chóng mặt, điếc tai, thôi... thôi... nhìn mắc cỡ muốn chết, hổng biết ông mê cái giống gì ở mấy chỗ đó.

     _Nói như bà thì chắc không ai nhảy đầm nữa, một cái thú mà bà không biết đó thôi, như vậy mới là văn minh, là sang trọng bà mà biết gì,

    _ Công nhận bà lan Hương bán bánh mì ở xóm nhà mình ngày xưa, bây giờ làm gì mà coi trẻ và ăn mặc sang quá.sao bã lại thích nhảy với ông nhỉ? công nhận bã bắt chước tây tà mau ghê, phục bã luôn.

    _Không nhảy với tôi thì nhảy với ai, mấy cặp kia là vợ chồng họ nhảy với nhau, từ ngày chồng bã chết, bã buồn nên hay ra sinh hoạt với đám già tụi tui, được bà cho mượn tui là bã mừng lắm rồi.

     _ Thuở đời nay tui mới thấy, đàn bà đi mượn chồng người khác để nhảy với mình, no béo chi hổng biết.
nhưng công nhận bã mau giỏi thiệt, bao nhiêu năm ở Việt Nam bán xe bánh mì chứ có học hành chi đâu, qua đây mới mấy năm mà đã làm chủ một tiệm "neo" ăn chơi xả láng nữa, lên nói với ông xuôi rót, có khi còn nói tiếng Tây tá lả.

     _Ừ người ta giỏi giang vậy chứ ai như bà cứ đi cắt chỉ bao nhiêu năm mòn tay, bã nói tiếng Anh , không phải tiếng Tây hiểu chưa?

     _ Còn ông giỏi giang quá sao cũng đi cắt cỏ bao nhiêu năm??? không phải tiếng mình là tiếng Tây.

     _Mệt quá, nói với bà lật đầu gối nói còn hơn...


***

    Xe chạy vào Apartment của vợ chồng Khải đang sinh sống hơn mười năm nay, nhìn ánh đèn vàng vọt hắt hiu soi vào hai chiếc bóng đổ dài trên lối đi chật hẹp của khu chung cư rẻ tiền nhất thành phố, mấy cái thùng rác chỏng chơ vương vãi, không thấy hơi hướm Mỹ mà chỉ thấy cái mùi "bình dân" của sự bẩn thỉu do sự vô ý thức của những người Mễ nghèo và người Việt bình dân xung quanh khu vực.

    Nhưng bao nhiêu năm qua vợ chồng Khải vẫn bám trụ vì giá rẻ, được cái gần chỗ làm của vợ, hàng ngày Khải không phải đưa đón vợ, sau hơn chục lần thi bằng lái xe không đậu, vợ Khải bỏ luôn ý định này.

    Đôi khi được bạn bè mời đi dự Tân gia ở những ngôi nhà trên đồi sang trọng hay ít ra cũng những căn nhà ba bốn phòng tiện nghi sạch sẽ...Khải chỉ biết thở dài và luôn đổ lỗi cho vợ...
    "Bỡi tại mình lấy con vợ nhà quê, hiền lành quá, không biết làm ăn..." không mấy khi chàng nghĩ là mình cũng "bất tài", cũng đi cắt cỏ, bỏ báo như bạn bè mà sao có người cũng thành "ông chủ thầu " chủ bao nhiêu máy cắt cỏ, mướn mấy chục người Mễ dưới tay, cũng Boss này Boss nọ...mỗi năm cũng đi du lịch tứ tung....
  
   Còn chàng cũng chỉ làm công giúp họ những khi họ cần mà thôi cũng không được làm thường xuyên , công việc quăng báo quảng cáo của chàng cũng không ổn định vì cũng lãnh lại của mấy người đi trước.

    Những công việc chàng có được cũng không hơn gì công việc cày ruộng , dọn ao vườn nơi quê nhà ngày trước....

***

    Về nhà Khải nằm dài ở bộ sô pha cũ nơi phòng khách, thả hồn về những ngày tháng cũ thật xa....giấc ngủ sẽ đến muộn màng và có khi còn suốt sáng vì quá giấc....

      Ngày ấy Khải là một sĩ quan không quân, chàng bay bướm lả lướt với muôn vàn bước nhảy cùng biết bao người đẹp sau những lần về phép..

      .Những ngày thần tiên ấy chàng cũng có những cuộc tình thoáng qua với biết bao cô gái đẹp và thuộc nhiều thành phần....nhưng khải chưa nghĩ đến việc lập gia đình vì nghĩ rằng đời lính sống nay chết mai, chàng không muốn gieo cảnh khổ cho ai nên chưa nghĩ đến .

     Biến cố năm 75 xảy ra làm thay đổi vận mệnh cho cả một dân tộc, chàng bị kẹt lại ở miền Trung nên phải vào trại cải tạo hơn ba năm vì cấp bực Trung úy của chàng cũng không to lắm nên chàng "giặc lái" được tha về  sau hơn ba năm qua nhiều trại giam ở miền trung, cho làm "phó thường dân" cùng mấy năm quản chế.

    Tình trạng chung của những người như chàng thì cũng chờ đi kinh tế mới hay về quê cuốc đất mà thôi, cha mẹ già lại muốn Khải lấy vợ rồi mới tính chuyện làm ăn...

    Những người con gái ngày xưa Khải quen biết đã tản mác đi khắp tứ phương, họa hoằn gặp lại ai thì cũng
chỉ nhạt nhẽo vì nhìn tấm thân tàn của chàng trai lỡ vận, làm sao có sự kén chọn theo ý mình.

     Qua sự mai mối của một người bà con, Khải được người cậu mai mối cho cô cháu vợ là một cô thợ may lỡ thời và được tiếng là rất hiền thục, nết na.

    Khải theo người cậu đến nhà cô gái  một lần, gọi là "coi mắt vợ", chàng thấy cô gái cũng "đường được"...
Khi về nhà mẹ hỏi ý kiến của chàng.

     _Con nhỏ này hiền lành lắm, biết may vá, làm ruộng giỏi lắm, lấy nó con về quê cuốc đất với cha nó khỏi đi kinh tế mới, nhà nó chỉ còn mình nó là con gái Út, anh chị nó ra riêng hết rồi, gia đình cũng hiền lành lắm.

    _Con biết rồi, con chịu lấy cô con gái hiền lành ấy mà, mẹ cứ lo cho con đi.

    Những ngày đầu mới lấy nhau Khải cũng hơi buồn cười cho cuộc sống của mình khi lấy vợ là một cô gái quê và không hề quen biết nhau...nhưng từ từ rồi cũng quen dần và cũng dễ chịu vì tánh tình hiền lành dễ dãi của Ái, vợ chàng chỉ biết may vá và sinh con cho chàng, không hề tham gia , hay ý kiến gì với chồng, thực chất vợ Khải hiền lành chơn chất của một cô gái quê thực sự.

    Thời gian khoảng năm 90 có lệnh cho những hộ gia đình có thời gian cải tạo ba năm trở lên được đi định cư ở Mỹ, gia đình hai bên cũng chạy vạy cho đủ tiền lo thủ tục cho vợ chồng Khải và hai con để đi Mỹ.

    Khải như được chắp cánh vì bao nhiêu năm quanh quẩn bên ruộng vườn nhà vợ, lo sợ bao nhiêu tai ương có thể ập xuống cho chàng và cuộc sống quá ư nhàm chán vì cảnh nhà quê và những ngày tháng làm người nông dân bất đắc dĩ với Khải là cả một cực hình.

    Khi mới sang chàng cũng đi bỏ báo sáng, buổi chiều theo người quen đi cắt cỏ cho các nhà mà người bạn đã hợp đồng và mướn lại Khải làm...vợ chàng thì đi cắt chỉ cho một hảng may nhỏ của người Việt làm chủ, hai con chàng đi học.

   Khi ra đi dệt bao nhiêu mộng đẹp ngút trời...Một thiên đường rộng mở trước mắt, những hình ảnh bên này gởi về, những quần áo lượt là của những Việt kiều về thăm kể lại những chức vụ mà họ đang làm....

   Ai cũng kỷ sư, bác sĩ, ít lắm cũng chủ tiệm này tiệm nọ...những đồng tiền Đô họ kiếm được sao dễ dàng quá, mà sao khi vợ chồng Khải sang lại kiếm khó tàn canh...

   Ba giờ sáng Khải đã dậy đi bỏ báo tới sáu giờ sáng, về nhà ngủ thêm vài tiếng là phải theo bạn đi cắt cỏ, hay phụ làm đủ thứ việc tay chân, cũng không thua gì làm ruộng nơi quê nhà.
  Ba giờ sáng , Ái đã dậy theo chồng nhưng ở nhà lo làm thêm mớ hàng may lãnh thêm về nhà làm, đến tám giờ sáng thì gọi chồng dậy chở đi đến xưởng may ...làm cho đến tối mịt mới về nhà lo cơm nước.

    Khi ngồi trên xe hai vợ chồng cũng không nói với nhau lời nào, vì Ái thiếu ngủ nên cứ ngồi đâu mà không làm việc là ngủ gà ngủ gật, nàng cũng không màng gì đi học thêm tiếng Anh vì chỗ làm toàn người Việt với nhau, chủ bảo làm sao thì làm vậy.

    Cực khổ từ sáng sớm đến tối mịt cũng chỉ đủ tiền nhà và thanh toán các Bill hàng tháng, hai vợ chồng cũng đầu tắt mặt tối mà cũng chưa thấy gì khởi sắc.

    _Mấy bạn bè tui có vợ đi làm nail cũng khá lắm, có người còn mở tiệm tứ tung, mua nhà cao cửa rộng, mình qua hơn ba năm rồi mà chưa khá, thôi bà nghỉ cắt chỉ đi học nail  kiếm tiền như người ta.

    _ Thôi tui sợ lắm, tiếng Anh tui chưa biết chữ "Yes hay No" viết làm sao, sao tui làm được, đi học cũng tốn tiền rồi làm không được lại mất chỗ làm này uổng lắm, ông tha cho tui đi.

     Thuyết phục vợ không được nhiều lần, Khải đâm chán và luôn tự trách mình sao ngày ấy "lấy chi vợ hiền quá bây giờ nó không giúp gì được cho mình".
  
     Đôi lúc nhìn thấy những người đàn bà khác vợ của những người khác ra hội nhập , làm ăn khấm khá , sang trọng nhan nhãn khắp chỗ Khải sống, chàng buồn giận vu vơ về cô vợ nhà quê, hiền lành quá đỗi của mình...

     Trách vợ không làm nên kỳ tích cho cuộc sống nơi xứ người mà chàng quên là mình cũng kém cỏi không hơn gì người đàn bà nhà quê ấy.

     Thời gian rảnh rang chàng đi theo bạn bè cũ mới ra sinh hoạt với các hội đoàn nhiều hơn, chàng quên bớt buồn phiền trong sự thiếu tiền thiếu việc, bây giờ bên cạnh chàng có thêm đám bạn bè thuộc nhiều binh chủng, gặp nhau gọi nhau bằng những chức vụ cũ của mấy chục năm trước, tổ chức đủ thứ chương trình, bầu bán cho nhau bao nhiêu chức vụ ảo.

     Khải cũng làm trưởng ban liên lạc cho hội không quân, lại còn làm M.C. cho vài hội đoàn, niềm vui nhân rộng khi mỗi lần gặp gỡ nhau để "nhắc chuyện ngày xưa".

     Mọi việc bây giờ trút hết lên vai vợ, Ái làm việc cả ngày và lãng thêm hàng về làm ban đêm nhưng cũng chỉ đủ chi tiêu tằn tiện cho một gia đình bốn người và gởi về Việt Nam giúp cha mẹ già đang trông nhờ vào vợ chồng Việt Kiều Khải.

***

  _ Ông ơi, mai tôii muốn đi khám bệnh, ông hẹn dùm Bác sĩ và đến giờ đến chở dùm tôi đi khám nghen ông

  _Bà đi xe buýt đi, mai tôi bận họp lo tổ chức lễ Hai bà Trưng, qua mười mấy năm mà bà không học lái xe.
  dốt sao mà dốt vậy, thi mười mấy lần chưa đậu, chỉ có bà thôi, hổng giống ai.

   _ Tôi biết mình quê mùa, nhưng nếu thi đậu ông có tiền mua xe và bảo hiểm xe cho tôi không?
từ ngày ông sinh hoạt cộng đồng không đi cắt cỏ thêm, một mình tôi làm lụng sao đủ, nay mắt tôi đau mà ông không đưa đi dùm...

   _  Trời ơi ...vợ hiền ơi là vợ hiền...bà dữ hơn, khôn lanh hơn...chắc tui đỡ khổ hơn.

***
    Khải vội vã lái xe đi đón bà chủ tiệm Nail Lan Hương, Partner của chàng trên khắp mọi buổi họp mặt, trên những sàn nhảy bên bạn bè và là niềm kiêu hãnh của cả hai, chỉ đến bên nàng Khải mới thấy cuộc đời thăng hoa, tuy vẫn biết cũng chỉ là níu lại những dư hương ngày cũ, quên đi những thực tế "cơm áo gạo tiền" mà chàng phải đối mặt khi trở về nhà.

    Đôi khi khải thầm nghĩ"Cái cô Lan Hương này ngày trước cũng chỉ bán bánh mì , không chồng mà có một   con thơ...đâu  hơn gì cô Ái thợ may hiền thục  mà mình chọn đâu"...Nhưng liệu khi kết hợp với nhau họ có chung niềm hạnh phúc sang cả ấy không ?

    Chàng thẫn thờ ...trong niềm suy tư đứt đoạn và đưa tay sửa lại cà vạt, ngắm lại khuôn mặt đầy nếp nhăn và những vết nám của nắng gió trong khi cắt cỏ giữa nắng CaLi...

     Bỗng tiếng điện thoại trong túi chàng reo vang:...chắc là M.C. Lan Hương gọi Khải.

     _  Alô. Ba ơi mau đi vào bệnh viện X. má bị xỉu ở chỗ làm

     _ làm sao mà bị xỉu???

     _Con không biết, chỗ may của má gọi về nhà ...ba đến bệnh viện gấp, con phải đi học đây.

     _Trời ơi, vợ hiền ơi là vợ hiền... sao lại bệnh trong lúc này....

 
  
  

   
   Atlanta Nov.10th 11


    Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn
 

  
 

   

Không có nhận xét nào: