Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

BẾN ĐỖ



   Hình ảnh một chiếc thuyền nhỏ trên bến sông luôn khắc ghi trong tâm tưởng tôi một âm hưởng não nùng và bất tận...Có lẽ tính tôi hay "mít ướt" và nỗi buồn vương vấn trong tâm hồn bé dại ngay từ tuổi lên sáu lên năm....

   Ngày đó....là những ngày dài bên căn nhà rộng của nhà ngoại, đứa bé lên năm một mình từng chiều ngồi trước mấy bậc tam cấp trước cổng nhà ngoại, ngóng chờ những chuyến xe buýt đỏ trễ tràng chạy từ hướng Quy nhơn về Bình Định...Những làn bụi mù xộc vào mắt môi đứa bé làm cay sè đôi con mắt ướt...

   Những chuyến xe từng chiều đi qua trong ngóng chờ vô vọng, những ngóng trông rồi cũng xuôi dòng thời gian, quên lãng và theo năm tháng vỡ òa khi niềm vui chợt đến khi mỗi lần chuyến xe dừng đỗ.

    Niềm vui và sự mong chờ được đáp đền khi hình bóng thân yêu tội nghiệp của người mẹ trở về bên những đứa con thân yêu với tay xách nách mang...những món ăn đã được làm sẵn, những quà bánh rẻ tiền chắt góp sau một tháng dài thắt lưng buột bụng...đem về cho những đứa con thơ niềm vui to lớn sau bao ngày ngóng đợi mỏi mòn...Đó là lý do đứa bé ngày xưa luôn nhắc nhớ về người mẹ mà không nhớ thương cha...

    Người cha trong cuộc đời bé thơ của tôi chỉ là những lời kể lại qua miệng mẹ, một hình bóng xa mờ không cho một ngóng đợi, không cho một nhớ nhung từng ngày qua bao tháng năm...

     Từng ngày qua hết từng ngày...tôi vẫn từng chiếu ...rồi lại từng chiều dõi con mắt ướt về cánh đồng trước mặt, nói cho có vẻ to tát về cánh đồng trong tuổi thơ tôi, thực ra chỉ là mấy đám ruộng trước nhà ngoại mà đã đi sâu vào ký ức bé nhỏ của tuổi thơ tôi xa mờ mà luôn gợi nhớ trong tôi vào những lúc trà dư tửu hậu.

     Cánh đồng, con sông và chiếc thuyền nhỏ trên bến sông xưa...luôn trở về trong tâm trí tôi suốt bao tháng năm chìm nổi trong cuộc đời khi mỗi lần nhớ về quê xưa, nhớ về những ngày bé dại, nhớ về thân phận đơn côi của một đứa bé được dưỡng nuôi trên cánh đồng cỏ mọc ,bên dòng sông cạn nước ...cát bồi vào mùa nắng hạn.

       Hình ảnh người lái đò với khuôn mặt không cười và tấm thân nắng cháy...âm thầm rồi lại âm thầm ...gát mái chèo vào mùa nước cạn, thuyền úp trên  bến sông... thơ thẩn đợi nước lên.

      Nỗi niềm của đứa bé ngồi bên mấy bậc tam cấp ngóng chờ hình bóng người mẹ thân yêu trở về nhà sau bao ngày dầu dãi ...cùng với hình ảnh người chèo đò ngồi đợi cơn mưa tới cho mực nước sông dâng cao, cho chiếc thuyền con lại từng ngày đưa khách sang sông...đã in một vết hằn trong nỗi nhớ suốt cuộc đời tôi...

      Những năm tháng ...trong cuộc đời đã đi qua...cuộc sống trong tôi vẫn lặng thầm...không chờ không đợi...đến và đi như những con tàu rời sân ga vắng ...không khắc khoải chờ, không mộng tưởng chuyện hợp tan...những mạnh mẽ mà cuộc đời đã bồi đắp cho chính tâm tôi như một sự bình thường trước trăm nghìn sự bình thường đã và từng xảy ra trong tôi qua bao dặm mờ ...trải dài qua bao năm tháng...không buồn lâu, không khắc cốt ghi tâm với những bãi bôi dâu bể.

      Và bây giờ ...gần đi hết một kiếp đời dâu bể, những oan khiên oằn vai đã trút bỏ cho thế gian, những hơn thua trang trãi, giành giật với nhân gian., tất cả đều phủi tay, trả về quá khứ, không quen, không nhớ.

      Tất cả chỉ là đàng sau lưng và trước mặt chỉ là hư vô...


     Tôi chợt biết...
     Anh chợt hay....
     Chúng ta cần một người đồng hành khi chân chồn , gối mỏi
     Tôi chợt nhận ra anh...
     Anh chợt nhận ra tôi...
     Chúng ta đã cùng chung bến đỗ... khi hai con tàu chung một sân ga.


   Chúng ta cùng viết chung câu thơ:

    BẾN ĐỖ

   Bến cũ thuyền xưa cập bến bồi
   Hoàng hôn tắt nắng gió ngàn khơi
   Bến sông mòn mỏi -Trăng chờ Nguyệt
   Mỏi chân khua_cỡi sóng cõi xa
    Hai viên sỏi -biển đời sóng cả
    Cuộc thăng trầm -khép lại đôi tay
   Xoay vòng quả đất ta lại gặp
   Chung bóng từ nay _chia tháng ngày.


Atlanta Feb.5th 2012

   Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
  

 

Không có nhận xét nào: