Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

NGÀY VỀ...

(Viết cho anh)

     Những dòng xe cộ chen chúc nhau trên đường phố Sài gon bây giờ như một bức tranh muôn màu và hoạt náo, một bức tranh sinh động hiếm thấy trên khắp cùng thế giới, hầu như chỉ có tại Việt nam và chỉ tại Saigon, nơi được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông.

    Thành phố bây giờ như một bức tranh vẽ lại của một họa sĩ dễ tính, thêm vào những mảng màu hỗn tạp và dễ dãi với nghệ thuật, những căn nhà cao nghệu sáng màu bên những mái tôn chằng chịt những dây điện chòng chéo, càng nhìn càng kinh hoàng vì sức chịu đựng của những đường dây điện né tránh nhau trong một không gian gần gũi nhất mà chưa tới hồi bốc cháy.

     Những khuôn mặt xinh đẹp hiện diện trên thành phố bỗng bị che chắn bỡi những khẩu trang, mặt nạ đủ mọi màu sắc và kích cỡ khác nhau, miễn sao che kín hết mọi phần da thịt khi phải ra đường, cọng thêm cái nón bảo hiểm đã vô tình làm xấu đi cái công trình sáng tạo của các nhà tạo mẫu về mái tóc.

    Tôi cũng hơi khó chịu khi mỗi lần đi ra đường và làm theo mọi thủ tục chưa quen này, nhưng bù lại cái cảm giác thoát tục, bay bổng khi được ngồi đàng sau chàng, trên chiếc xe gắn máy, chen lấn nhau giữa phố đông với ngập tràn dòng xe cộ và những người "che mặt", những "Cao thủ giữa dòng đời", bỗng tôi có cái ý tưởng ấy khi ruổi rong theo dòng xe cộ chen lấn nhau...

     Họ chính là những "cao thủ" chính hiệu, những ngả đường đầy ắp những xe và người, nhưng tất cả đều hiểu ngầm tâm ý của nhau, nên cũng "ít va chạm", nếu lỡ cọ quẹt chút đỉnh như chảy chút máu tươi, bầm đầu gối, trầy trụa sơ sịa ...thì cũng chỉ suýt soa chút đỉnh rồi mạnh ai nấy lo thân mình, chỉ cần luồn lách giữa dòng xe cộ, khói xe và bụi bặm, làm sao giữ mạng và bươn bả về đến đích là hú hồn, về tới nhà bình yên coi như ngày ấy may mắn là còn bảo toàn tính mạng...Đó là ý tưởng của những người từ xa mới trở về lại thành phố này, thực ra những người đã quen sống ở đây thì cũng thấy bình thường và không lấy gì làm quan trọng.

    Tuy biết là đi ra đường với ngập tràn những "Hiểm nguy có thể" xảy ra cho những kẻ chưa quen, tôi vẫn thích ngồi sau xe gắn máy chen với mọi người ...để được nghe tiếng ồn, được nhìn ngắm những con đường nhộn nhịp và lạ lẫm hơn ngày xưa.

     Tôi và anh, hăng hái  chở nhau ruổi rong trên phố Sài gon khi mặt trời vừa ló dạng...hay những buổi tối đi tìm quán ăn đêm, bên mé đường hay những ngõ ngách có đông vui người ngồi ăn bên nhau tíu tít.

    Những ly cà phê đầu ngõ hẻm nhà anh, những tô cháo lòng, đĩa bánh cuốn bên vệ đường, những ly sữa đậu nành nóng hổi, hay ly chè đậu đen thấm đượm chút gừng cay đầu ngõ, chúng tôi ăn ngon lành hơn những bữa tiệc trong các nhà hàng sang trọng với những mỡ màng, những màu sắc được trình bày gượng ép để chiêu dụ khách hàng và thu về những đồng tiền lợi nhuận thật to cho những ông chủ bụng bự đàng sau.

     Những buổi tối chúng tôi ruổi rong trên chiếc xe gắn máy cà tàng , long rong trên những nẻo đường Sàigon thân quen ngày cũ, bây giờ cũng được điểm tô hơn những ngày xưa xa lắc mà tôi đã từng đi qua, đã từng biết đến....Bây giờ cũng có những thay đổi hào nhoáng hơn, tráng lệ hơn, nhưng tôi vẫn nhận ra, những chợ búa ngày xưa vẫn y nguyên và đã thay đổi chủ nhân qua bao tháng năm ...Vật đổi sao dời...Ruộng dâu biến thành biển xanh...

     Hơn ba thập kỷ đã đi qua rồi chớ ít sao...Ngày rời thành phố này, tôi cũng chỉ mới ngoài ba mươi, cái tuổi chín muồi của một sức mạnh tiềm tàng của năng lực và khám phá....Tôi đã sống những ngày bận bịu để kiếm tìm miếng cơm manh áo...Làm việc miệt mài cho đến lúc ra đi và khi đến bến bờ của sự xa lạ xung quanh....

    Những năm tháng bon chen kiếm tìm cơm áo rồi cũng qua nhanh, quên thân phận, quên cuộc vui, quên thân mình, quên tất cả....Bây giờ giật mình nhìn lại tôi cũng vừa chập choạng bước vào ngưỡng cửa tuổi sáu mươi...ôi thời gian sao cũng trôi nhanh quá....

     Bàn tay anh vẫn luôn nắm chặt bàn tay tôi, ấm áp và cuồng nhiệt như những ngày chúng tôi còn trẻ dại....
Anh vẫn thường nói với tôi rằng :"Chúng ta chỉ còn có mười năm nữa để hưởng thụ thôi em ơi...bước vào hàng bảy là chúng ta chỉ nhìn nhau...Để mà cãi cọ, để mà đón chào bệnh tật và đón chào thần chết..."

   Chúng tôi đã sống bên nhau với hai tâm hồn thật trẻ, hai thể xác bỗng biến thành tuổi trung niên.... mặc dù cả hai cũng đã chập choạng vào tuổi phải ngồi cho con cháu "chúc thọ" mỗi niên....

    Tôi và anh, hai con người nổi trôi giữa dòng định mệnh....Không hẹn mà cùng gặp nhau như sự sắp xếp của trời đất, cả hai sống đơn độc giữa đất người, ở hai Tiểu bang cách xa nhau mấy giờ bay, hai nghề nghiệp khác xa nhau, hai tâm hồn cách biệt....Bỗng gặp nhau và tìm đến bên nhau với tất cả những bản chất cách biệt "chưa quen"...Biết bao lần tôi dùng danh nghĩa một người bạn khuyên anh nên tìm một người đàn bà khác :trẻ trung hơn tôi, dễ tính hơn tôi và giỏi giang hơn tôi ...

     Nhưng anh vẫn chối từ và cũng chỉ muốn giữ cho anh 'món đồ cổ mà anh vừa tìm thấy"...Chúng tôi lại vui đùa, chúng tôi lại sẻ chia những hạnh phúc mà hai người vừa khám phá ...và cũng chỉ hai người mới biết đích thực là chúng tôi là "Hai nửa của riêng nhau"

     Chúng tôi chăm sóc cho nhau những cái mà đối phương chưa làm được, anh giúp tôi những công việc trong nhà, trong công việc của việc kinh doanh mà người đàn bà không cưu mang nổi...
     Tôi chăm sóc cho anh những bữa ăn sáng trưa, chiều tối, sắm sửa lại cho anh những quần áo cho lịch sự hơn lúc anh chưa có sự hiện diện của tôi...và cho nhau những chăm sóc thật riêng., ấm áp và cần thiết.

     Bây giờ trong mắt chúng tôi, anh và tôi là không thể thiếu nhau trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời...mà trước đây vì những cái "chưa quen" mà đã có lúc tôi muốn tránh né, lìa xa anh, muốn đẩy anh ra khỏi cuộc sống tôi, cho tôi được trở về với đời thường đơn độc mà tôi đã cam chịu gần mấy chục năm qua.

    Mỗi lần nhìn anh mỉm cười tròn trịa khi tôi ra phi trường quen thuộc đón anh vào những ngày cuối tuần anh sang thăm tôi, rồi lại đưa anh trở về nơi anh ở...Những cuộc chia xa không có những giọt nước mắt tiễn đưa, nhưng cũng làm cả hai gợn lên một chút buồn khi xa cách và nỗi nhớ khôn nguôi....

         Ta lạc loài đơn độc
         Hai hạt cát trần gian
         Bay vào con mắt xót
         Rơi xuống bàn tay đan
   
         Anh lặng thầm năm tháng
         Em như hạt mưa sa
         Anh ngửa tay hứng trọn
         Giọt nước tận trời xa....

      Chúng tôi đã tình cờ quen biết nhau, chợt đến , chợt đi...chưa bao giờ biết rằng là cùng chia nhau hai chữ "Duyên phận" mà thượng đế đã cố công buộc vào chân chúng tôi...Qua bao biến cố của những lời ra tiếng vào...và những cái mà tôi chưa chấp nhận được vì cũng chỉ là "Những cái chưa quen"...Anh đã giúp tôi trong cơn đau thân xác, nâng niu tôi những lúc tôi bị ức chế về tinh thần, chìu chuộng, săn sóc tôi với tất cả tình thâm và tôi cũng đã quen dần với sự hiện diện của anh trong cuộc đời ...và bây giờ có anh là một sự cần thiết cho tôi và có tôi là sự chờ mong của anh từ ngày anh quen biết tôi.

       Em giăng buồm vượt sóng
       Căng buồm ra biển xa
       Anh tần ngần đứng đợi
       Chờ đợi cánh buồm xa...
   
       Qua rồi cơn nắng hạ
       Trần gian là của ta
       Tình yêu là tất cả
       Vẫy tay chào phong ba.

   Atlanta  May  6th 2012

          Nguyên Hạ-Lê Nguyễn



   

1 nhận xét:

Nặc danh nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.