Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

LẶNG LẼ NHỮNG CON TÀU

( Viết tặng các bạn Hương Xưa)
      Mỗi ngày tôi đi qua con đường có đặt chiếc đầu máy xe lửa của thế kỷ 19, một sân ga cũ của  ngày xưa, Có lẽ  nơi này cũng chỉ là một ga nhỏ vì chu vi nơi đến và đi không rộng lắm, bây giờ chỉ còn trơ lại vài chiếc ghế chờ của hành khách và một chiếc đầu máy  xe lửa đã đượic sơn phết lại cho du khách vào săm soi mỗi ngày.

       Dáng vẻ bên ngoài trông cũng còn mới mẻ lắm so với những đầu máy xe lửa mà tôi đã từng nhìn thấy bên xứ sở quê hương tôi...vậy mà nó cũng đã thành "cổ vật " ở nơi này vì nó đã chuyên chở những toa tàu hàng qua  ba thế kỷ.

       Mỗi lần đi qua con đường ấy tôi lại thầm mong nó hú lên những tiếng dài thê thiết, thầm mong nó rít lên những âm hưởng thê lương , cho tôi được trở lại hồi ức của  những ngày tháng cũ...khi mỗi lần đi qua bỗng trong tôi sao như vẫn thoáng chút bâng khuâng.     

       Chỗ mà chiếc đầu tàu đang dừng lại qua bao năm mà tôi đã nhìn thấy bây giờ, có lẽ ngày xưa là một sân ga, những đường ray còn ghi dấu lại trên một bản đồ in trên  lối cổng đi vào, những đường ray chằng chịt dẫn qua những con đường ra ngoài thành phố để đến những sân ga, sân ga còn đây, nhưng những con tàu biết ở nơi đâu?

      Sận ga và những con tàu luôn là đề tài mà tôi thường dấy lên trong hồn mình vào những lúc trà dư tửu hậu, bên tách cà phê một mình hay những buổi sáng tinh mơ bỗng giật mình trở dậy...hay bất chợt thảng thốt từ xa tiếng hú của con tàu...hay những lần nhìn thấy chiếc đầu tàu bất động.

      Sân ga và những con tàu nơi thành phố xa mờ mà tôi luôn nhớ về trong mọi phút giây luôn là đề tài bất tận trong hồn kẻ tha phương....

       Ở đó tôi đã chứng kiến bao lần tiễn biệt trong cuộc đời , ở đó đã nhiều lần tôi đã từng đưa đón bao người thân ra đi và trở về...ở đó bao người thân đã tiễn biệt tôi về nơi xa xôi, chia tay nhau trong mừng vui hay đón đưa nhau trong nỗi mong chờ, tất cả những lần đưa tiễn diễn ra trên sân ga và những lần bước xuống toa tàu trong cuộc đời đã đi qua là niềm thương nỗi nhớ trong suốt cuộc đời tôi.

        Tôi muốn tìm về sân ga cũ
        Chặng  cuối cuộc đời một lần thôi
        Mấy lần bước xuống sân ga vội
        Quên vẫy tay chào  những đường ray
  
    Sân ga và những con tàu...Luôn là những ý tưởng luôn dấy lên trong tôi những bất chợt bâng khuâng khi nhớ về những kỷ niệm xa mờ trong cuộc đời mà tôi đã bước qua.
  
     Ở đó tôi có nhiều kỷ niệm cùng mẹ tôi ở những ngày bé dại, những lần theo chân mẹ đi đón những người thân về thăm quê trong những ngày trọng đại trong gia tộc, rồi những lần chị em tôi tiễn mẹ đi buôn bán xa nhà...cái cảm giác rộn rã chạy theo những toa tàu đang đậu đàng xa và chen chúc trong đám người đông vội , chờ đón những túi hàng hóa chuyền từ tay mẹ từ một ô cửa của toa tàu, rồi mấy chị em ngồi giữ chặt , cũng chỉ là những nông sản mẹ tôi mua về từ một nơi xa về bán lại kiếm phân lời chạy bữa....
    Những chen lấn, xôn xao, những đón đưa, thăm hỏi, rồi những món quà bé mọn được mẹ chia cho các con sau mối chuyến đi về...tất cả vẫn còn như in trong trí nhớ già nua của tôi như mới hôm qua.

    Rồi năm tháng đi qua trong cuộc đời....cũng tại sân ga này đã chứng kiến bao lần : người con gái ấy theo chồng về chốn xa xăm, mỗi năm vẫn đưa các con về quê ăn Tết...hòa theo những bước chân rộn ràng của bao người trong những ngày cận tết, bên bếp lửa hồng kể cho cả nhà nghe bao chuyện của một năm qua
   .Rồi cũng trên sân ga này là những cái vẫy tay lưu luyến và những giọt nước mắt tiễn đưa mấy mẹ con về chốn cũ.
    Rồi những năm tháng nào một mình tôi trở lại quê xưa....cũng trên chuyến tàu đêm nơi quê hương yêu dấu, một khách tha phương lại một mình trên con tàu năm cũ, trở về nhà lặng thầm đếm những đường ray thân quen xuyên suốt vào phố thị để được nghe tiếng thét của con tàu, để được nhìn lại những con phố xưa giờ đã thay áo mới, được đón mừng ngày trở về của một đứa con xa.

    Đứa bé ngày xưa với con mắt ướt, chỉ biết khóc theo người lớn lúc tiễn đưa...
    Người con gái nhỏ theo chồng về lại quê xưa với đàn con bốn đứa trong những lúc Xuân về
    Và bây giờ cũng con người ấy trở lại mái nhà xưa với mái tóc điểm sương của một người già nhớ quê xưa trở về thăm nhà cũ, bạn bè xưa.
    Để  chỉ được nhìn lại những con đường ngày xưa, để được nhâm nhi ly cà phê buổi sáng bên một quán cà phê nhỏ ven đường cùng bè bạn, để được nghe sóng biển hát mỗi chiều, được nhìn lại mái trường xưa,  con đường cũ của những ngày còn cắp sách...
     Và để được tần ngần đứng sau cửa lớp nhìn lén một người cô giáo mới đang đứng lớp của ngôi trường cũ mà một thời tôi cũng đã từng hứng bụi phấn, vẳng bên tai tiếng đùa vui của đám học trò nhỏ thân thương.

     Rồi để được bạn bè vẫy tay chào khi chỉ tôi một mình bước lên con tàu ấy, lìa xa quê nhà và những người thân bỏ lại sau lưng, ngậm ngùi lưng con mắt ướt khi tiếng còi tàu vang vọng bên tai.

    Những chiếc khăn màu thổn thức bay
    Những bàn tay vẫy những bàn tay
    Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
    Buồn ở đâu hơn ở chốn này
             Nguyễn Bính
   (Những bóng người trên sân ga)

     Với tôi :Sân ga và những con tàu chỉ là những phần góp nhặt mà trong cuộc đời mình có được những kỷ niệm ở đó, và chứng kiến những chia ly trong cuộc đời mà tiếng còi tàu chính là âm thanh gợi nhớ.

    .Nhưng cũng có người lại nói rằng :cuộc đời của mỗi con người như một sân ga và những biến cố trong cuộc đời của mỗi con người  là những con tàu chở nặng.
     Mà mỗi cuộc đời chính là những con tàu ghé qua trên sân ga ấy.? Con tàu lìa bỏ sân ga, nhưng sân ga nhỏ vẫn muôn đời còn mãi.

     Cũng có kẻ ví sân ga với tình yêu của con người
     Tình yêu chính là sân ga ...Khi người ta đến với nhau như đã cùng nhau lên một con tàu , khi chia tay nhau...sẽ lặng lẽ vẫy tay chào nhau như lìa xa một sân ga, để lại một người ở lại trên toa tàu, lặng lẽ tiếp nối những sân ga...
 
      Con tàu thì vẫn lăn bánh, sân ga thì vẫn bình yên đón đưa những con tàu vào ra tiếp nối...
      Có chăng là cảm xúc của người dưới sân ga ...vẫn một bàn tay vẫy.
      Có chăng là nỗi khắc khoải của kẻ trên tàu, lặng thầm nghe tiếng khua của con tàu khi rời bến và thảng thốt giật mình khi nghe tiếng thét của con tàu theo cung bậc năm tháng  tiếp nối.

      Cung bậc của tình yêu lại tiếp tục vỗ về như sóng và đại dương
      Như tàu đến và tàu đi ở một sân ga nhỏ, vẫn muôn đời....lặng lẽ.

      Sân ga nhỏ
      Lặng lẽ tàu rời bến

 Tiếng ầm vang rơi rớt giữa heo may
 Bẽ bàng bao buổi chia tay
 Sợi thương sợi nhớ còn đầy vấn vươngf

     Tàu đi ...chở hết sầu thương
     Gió đi chở hết tơ vương về trời
     Mây trôi bàng bạc cứ trôi
     Thơ ai chép vội lưng trời phù vân
      Tàu ơi...sao vội rời sân
     Ngoài kia mây trắng bàng hoàng đón đưa

     Sân ga nhỏ
     Lặng lẽ tàu rời bến
     Lặng thầm mang
     nỗi nhớ chở mấy toa

  Tàu lìa ga...chở tình thơ
  Cũng đành rời bến....duyên mơ lỡ làng
   Chở theo tiếng vọng cung đàn
   Tình thơ gởi lại tiếng đàn ngàn thương
   Con tàu xao xác vấn vương
   Rời ga lặng lẽ tơ vương giang đầu
   Nhớ thương gởi khúc tương cầu
   Du hồn gởi giọt sương sầu long lanh
   Con tàu vang vọng trong xanh
   Gòn tan trong gió, chông chênh con tàu

       Sân ga nhỏ
       Lặng lẽ tàu rời bến

 Atlanta August 4th 2012

       Nguyên Hạ-Lê Nguyễn



    

  
 

     

Không có nhận xét nào: