Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

CÁI CHAI BỂ



         Con bé Nhã miên man với những câu hát ru em quen thuộc, rền rĩ trong cổ họng bé xíu của nó, mọi thứ của nó đều nhỏ bé và mang nặng một màu trầm ưu trĩu buồn úp xuống tấm thân bé nhỏ của đứa bé gái mười bốn tuổi đời trong thân xác bé mọn của đứa bé lên bảy tám tuổi ...vì bỡi khi sinh nó ra nó đã dính liền trên lưng một cục bướu to hơn khuôn mặt choắt cheo và thân hình gãy cụp .

       Chị Nhàn là mẹ của nó:  chị mang con Nhã đến nơi này từ khi nào không ai được biết, hai mẹ con mang hai cái tên thật bình yên như mặt nước trong veo từ một thôn làng hẻo lánh nào đó trên một xẻo đất miền trung khốn cực nào không ai biết, chị sinh ra đứa bé tật nguyền bé nhỏ, bất hạnh cho cuộcđời chị bỡi người "Mụ bà "đã chơi trò oan nghiệt , đem tặng đứa bé tội nghiệp trong bụng người con gái quê mùa một trái đắng trĩu nặng cuộc đời.
        Có lẽ rằng sau khi nắn xong hình hài đứa bé gái với đầy đủ một tấm thân làm người cho người con gái nhẹ dạ nơi một làng quê trong một đêm trăng đã nhẹ tâng trao tay một chàng trai với những phút rung cảm đầu đời ngút cháy, đứa bé gái tượng hình trong thân xác bé bỏng của cô thôn nữ hiền lành, đứa bé bị mẹ nó cột ràng trong lớp áo nâu che dấu chiếc bụng ngày một lớn dần, đứa bé vẫn quẫy đạp, vẫn sinh tồn với nguyên vẹn hình hài là một đứa bé gái, nhưng vì quá bé khi nắn nót, còn dư lại một phần thịt thà chưa biết đặt để vào đâu, Mụ bà đã gởi trên lưng nó một cục thịt dư thừa trĩu nặng thân xác đứa bé thơ tội nghiệp.

       Người thiếu nữ quê mùa hiền lành 'bụng mang dạ chửa " đến tá túc nơi này không biết từ bao giờ, hai mẹ con mang tên là Nhàn Nhã...nhưng cuộc đời họ không thật bình yên, thong thả như hai tên gọi, chỉ là đặt theo quán tính và thuận âm mà thôi, thực tế cuộc đời họ là cả những ngày dài ảm đạm.và những tháng ngày lây lất kiếm sống bằng đôi tay bé nhỏ, đôi chân bước thấp bước cao , họ vẫn sống trong những bất hạnh cuộc đời luân lưa theo từng cơn khốn khó không một ngày nhàn nhã.

     Sáng tinh mơ ...khi bầu trời còn ngậm hơi sương sớm, mẹ tôi bắt đầu lục đục chuẩn bị những vật dụng bán buôn , chỉ vài món điểm tâm bình dân cho khu xóm nghèo, là một nồi cháo nóng với  soong cá cơm kho khô, là nồi xôi đậu bốc khói, là chục hột vịt luộc cuốn bánh tráng chấm nước mắm, là mấy cái bánh tráng nướng uốn cong đặt gọn nghẽ trên chiếc bàn thấp kê trước một quầy tạp hóa đủ thứ vật dụng nấu nướng cho khu xóm nghèo.
     Chị Nhàn cũng bắt đầu kéo tấm liếp che chắn trước ngôi nhà thấp tè của mẹ con chị, quang gánh trên vai  chị bắt đầu một ngày kẽo kẹt quang gánh trên vai với những rau quả rảo bước khắp những con hẻm nghèo phục vụ cho những người trong các khu phố thị.

    _Dì Tám ơi, cho con gởi con Nhã , bữa nay dì cho nó một tô cháo cá kho , chiều con tính.
    _Ừ dì biết rồi, để đó cho dì.

     Chị mau chân đi như chạy về hướng chợ để kịp mua tranh những thứ rau quả của bạn hàng trao tay nhau vào lúc trời chưa sáng...chị rong ruổi trên khắp nẻo đường rao bán,  mãi đến tối mịt mới về tới nhà.

      Mọi bữa sau khi được mẹ tôi mang cho bữa ăn sáng theo lời dặn của mẹ nó, con nhỏ lặng lẽ ngồi đong đưa trên chiếc võng rách cáu bẩn, trên hai tay nó luôn ôm một chếc khăn xéo màu cháo lòng được nó tự tay thắt lại thành hình một thân người , một chéo khăn thắt lại thành hình tròn và bốn chi như một hình nhân, Con búp bê mà con Nhàn tự tạo ra, nó ru hình nhân trong cổ họng những âm thanh ư ử, trò chơi này hàng ngày tôi vẫn nhìn thấy ở nó sau giờ học tôi ngồi trông hàng cho mẹ đi mua hàng cho cái quán cóc của gia đình tôi.

    Con Nhã và tôi có lẽ xấp xỉ tuổi nhau nhưng ở tôi đã bắt đầu "trổ mã"cho cuộc đời một cô gái mười lăm, còn nó vẫn bị cục bướu oan nghiệt úp chụp trên lưng , nhìn nó với khuôn mặt già trước tuổi trong thân xác của một đứa trẻ lên mười.nó vẫn mãi mê với trò ru em không mệt mỏi và không biết trong tâm tư của nó có bao giờ biết mơ mộng như những đứa con gái mới lón như tôi như nó hay không ????

   Âm thanh nổi trội hòa trong tiếng hò hét của đám trẻ trong xóm tôi vẫn là tiếng khò khè của chiếc mỏ hàn của ông Sáu Hàn Gió đá, không ai biết tên ông là gì, ông làm nghề thợ hàn, những cái gàu xách nước bằng nhôm hư nát, mấy cái ống mán uốn cong từ miếng tôn cũ, ông hàn thành những cái hòm chứa đồ vật trong nhà... tất cả những vật dụng trong nhà hư bể đem đến từ những cư dân trong khu phố, ông cạo sửa và hàn gắn lại cho mọi người dùng tiếp với giá cả vừa phải có thể chấp nhận được, ông sống với người con trai đang tuổi thanh niên , vợ và các con nhỏ ở quê, thỉnh thỏang mới thấy bà Sáu mang gạo và rau quả từ quê xuống cho cha con ông, bà đến rồi trở về trong ngày vì bận đồng áng, gà qué nơi bà ở.

   Hàng ngày khi hết việc, ông thường ngồi một mình trầm tư trên cái bặng ghế gỗ trước những miếng tôn cũ bộn bề, cặp mắt lim dim vô định, cặp kiếng trễ xuống cánh mũi che đi đôi con mắt nhỏ láo liên, không biết cặp kiếng là kiếng cận, kiếng lão hay là chỉ cố tình mang để che thế gian nhìn vào cặp mắt mà người muốn che dấu để người đối diện đóan ra tuổi đời của mỗi con người...có lẽ ông sáu cũng chập chọang tuổi ngũ tuần????
  Mỗi buổi xế chiều,  ông Sáu vẫn cầm chai sang chỗ mẹ con tôi mua một xị rượu trắng, một góc nước mắm, cái chai xá xị hiệu con cọp là đơn vị đong đo những vật mua bán  bằng nước như rượu, nước mắm, dầu ăn, dầu lửa, cái chai màu trắng để đong rượu gọi là "một xị", cũng bằng cái chai đó nhưng có màu xanh dùng đong nước mắm thì gọi là "một góc", mẹ tôi vẫn dặn vậy.

       .Một góc dầu. một góc nước mắm, nhưng lại là một xị rượu

     Thường ông sáu   mua ở chỗ mẹ tôi một vài xị rượu, một góc nước mắm, nửa góc dầu ăn,  vài cái trứng vịt, mấy gói mì...hôm nay ông lại mua thêm mấy viên kẹo bột.
      khi nhận tiền từ bàn tay phải của ông , tôi thấy bàn tay ông có thêm một ngón nhỏ nữa ở chỗ hông ngón cái...Có thể vì bàn tay có sáu ngón nên người ta đặt ông là "Ông sáu ngón".???

      Một buổi xế chiều mùa Hạ. bà Sáu từ làng quê ra mang theo một bao cát khoai lang trồng ở vườn nhà, đem sang biếu mẹ tôi, bà Sáu cũng chạc tuổi mẹ tôi, có lẽ ngòai bốn mươi, dáng người thấp bé, khỏe mạnh và nhanh nhẹn, bà thanh tóan cho ông Sáu những khỏan tiền mua thiếu của cha con ông rồi quày quả ra vềcho kịp chuyến xe chiều.

    Mẹ tôi luộc hết rổ khoai bà sáu biếu, tôi lấy một phần đem sang cho con Nhã, hôm nay không thấy nó ngồi trên võng ru con búp bê của nó như mọi bữa.

     Con bé đang ngủ lăn lóc trong một góc nhà bề bộn những chiếu chăn cáu bẩn, chung quanh là những vỏ chuối, giấy gói bánh, quần áo chăn màn tứ tung, tôi đặt trên bàn mấy củ khoai gói trong miếng giấy báo , tôi chợt thấy những viên kẹo bột của ông sáu mua sáng nay ở đó...

      Nhìn lại nó, đang xải tay trong cánh áo nâu không đủ che phần bụng trắng ngần lồ lộ, hơi căng phồng dưới làn áo mỏng thô sơ...thời gian này da dẻ nó trắng hồng, thân thể đẩy đà, nó hay ngủ ngày , ít ngồi trên võng ru em.
    Con Nhã vẫn ngủ ngon lành không hay biết là có những người láng giềng tốt bụng đang mang quà bánh đến cho nó, chút nữa đây khi nó thức dậy nhìn thấy kẹo và khoai trên bàn, chắc nó vui vẻ ăn và chờ mẹ nó tan buổi chợ chiều.

      Một buổi sáng mùa Thu khi cơn gió thu bắt đầu phơn phớt lạnh, tôi đang lục tìm chiếc áo ấm cũ cho mình và định đem cho con Nhã một cái đã chật, bên tai tôi vẳng tiếng thầm thì của một người đàn bà cùng xóm đang to nhỏ với mẹ tôi:

      _ Bà biết tin gì không ?  Con Nhã gù có chửa
      _ Trời, thật không, với ai???Sao tôi ở đây mà không hề hay biết
      _ Không biết là của ai, mẹ nó hồi xưa cũng vậy...
      _ Oan nghiệt quá trời hỡi trời....
      _Cô Nhàn đang truy tầm thủ phạm
      _ Thật là tội nghiệp, sao lại nhẫn tâm vậy hỡi trời.

      Mẹ con tôi bàng hòang trước cái tin này, tin dữ như một ngọn roi quất mạnh cứa vào da thịt, nỗi đau xót cho đứa con gái tật nguyền, rồi đây chị Nhàn sẽ làm sao đây???Ai là thủ phạm ???Con nhã làm sao sinh đẻ

         Ai là thủ phạm???Làm sao biết được ai là thủ phạm????

     Chị Nhàn vật vã khóc than, bứt đầu, bức tóc, rền rĩ đánh con, tra khảo đứa bé tật nguyền tội nghiệp...
Con nhã vẫn âm thầm cúi đầu lặng lẽ, tôi nghe rõ tiếng nất nghẹn ngào nuốt vào dội ra từ những âm thanh uất nghẹn trong con nhỏ, nó không bao giờ nói ra ai là thủ phạm cái bào thai hơn sáu tháng trong bụng nó...
      Chị Nhàn nghỉ một buổi chợ đưa nó đi khám, cái bào thai gần bảy tháng mà chị không hay biết, nó vẫn lớn mạnh trong cơ thể tật nguyền của con gái chị., chị tiếp tục tra gạn để mong tìm ra thủ phạm hòng bắt họ sẻ chia trách nhiệm cùng chị lo cho đứa con gái tội nghiệp bé bỏng của chị.

       Và cũng không bao giờ con Nhã nói ra những uẩn khúc trong nỗi riêng tư dấu kín, thật là trong cuộc sống này:"Có những nỗi riêng tư mà không thể nào thốt ra khỏi vành môi".là người phải như vậy dù cho với một đứa con gái nhỏ như con Nhã

       Nó  sinh ra một bé trai bụ bẫm, nguyên vẹn hình hài trong sự giúp đỡ và đầy ắp những hiếu kỳ của cả cái xóm nghèo, cả xóm đã cưu mang mẹ con con Nhã từ những tấm áo cũ, chiếc mền dư, lon sữa, viên thuốc giúp chị Nhàn dưỡng nuôi hai mẹ con nó "Mẹ tròn con vuông", năm ấy nó vừa tròn mười sáu tuổi và chị Nhàn cũng mới tuổi ba mươi hai...mới ngòai ba mươi tuổi chị đã làm bà ngọai một cách bất đắc dĩ.

      Hàng ngày tôi vẫn đem vài món sang thăm mẹ con con Nhã, có khi là tô cháo nóng, bát canh ngon, tôi ẵm bồng thằng bé bụ bẫm, dễ thương làm sao, bây giờ con Nhã không còn ngồi trên chiếc võng rách ngày nào ru chiếc khăn xưa,  nó đang ngồi trên chiếc võng mới của bà Sáu đem tặng nó khi biết nó sinh đẻ

      Bây giờ hàng ngày nó  ru đứa con trai do nó sinh ra.
      Người mẹ tật nguyền bé nhỏ với đứa con đỏ trên tay, ai thấy cũng mủi lòng và thốt lời nguyền rủa con người nào đã tạo ra cảnh oan nghiệt này.

      Tôi đang mân mê những ngón tay bé xíu của đứa bé...bàn tay đứa bé nhú ra một ngón nhỏ xíu bé con con như một búp măng con bé mọn ở bàn tay phải của nó....Là một bàn tay có sáu ngón. bàn tay có sáu ngón đây sao ????

      Những giọt mồ hôi rịn ra trên trán tôi, trên lưng tôi, mặt tôi xanh xám, hơi thở như không thở nổi, một bài tóan khó hầu như có đáp số mà không  sao viết xuống nổi, tôi như người mộng du , cứ nhìn vào quãng không vô định..miệng ấp úng : bàn tay có sáu ngón ...Óc não tôi muốn vỡ toang ra, hơi thở đứt quãng đến không thở nổi nữa trước sự nhận biết này...


   
      .Ông  sáu ngón với cái chai trên tay đang tiến tới chỗ tôi.

     _   Bán cho hai xị rượu...rượu ngon  đó nghen

     _    Ông,..Ông....ông, đồ đồ ..chết tiệt

    Tôi đưa tay cầm cái chai...cái chai vỡ toang trên nền gạch loang lổ...bàn tay run rẩy, miệng tôi đắng chát..

     _ Cái chai của tôi bể rồi....ha ha...ha...

     _Ông, ông...ông.


      

   Atlanta Nov. 15th 2014

       Nguyên Hạ-Lê Nguyễn


   

Không có nhận xét nào: