Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

BƯỚC NGOẶT



    Ra sân bay đón bạn, đứa bạn thân từ ngày còn cắp sách, sau mấy năm trường phôn qua phôn lại nhiều lần, tỉ tê cùng nhau bao đêm trường, cuối cùng mới hẹn gặp nhau sau hơn bốn mươi năm xa cách.

   Ngày đó Tú và Hà là đôi bạn thân  chung lớp, đôi bạn ở cạnh nhà  nhau , bằng tuổi nhau và vóc dáng giống nhau, cao bằng nhau nên vào lớp luôn được xếp ngồi chung bàn, xếp hàng chào cờ được đứng bên nhau, hàng cuối cùng của hai hàng nữ sinh trứớc khi vào lớp học, cùng bên nhau suốt thời gian niên thiếu và suốt thời thiếu nữ, đôi lúc hai đứa cũng có lúc giận hờn nhau nhưng rồi lại thân thiết nhau như tình ruột thịt.

    Tính tình hai đứa lại khác hẳn nhau, Tú ủy mị, mơ mộng , hay khóc nhè, còn Hà thì mạnh mẽ và ngổ ngáo hơn bạn, họ vẫn thường tranh cãi nhau về mọi vấn đề và lúc nào Hà vẫn là người chiến thắng với những lý lẽ mạnh mẽ , đôi khi có chút bất cần đời, và Tú luôn là kẻ chịu thua bạn, đôi khi lại phải đỏ hoe con mắt vì thua lí của bạn...nhưng rồi họ vẫn tìm đến nhau sau vài ngày xa vắng.

     Đôi bạn mất liên lạc nhau từ biến cố 75, khi ấy Hà đã lập gia đình và có một con, còn Tú thì vẫn độc thân và vào nam xuống tàu ra hải ngọai`...
       Mãi gần hai mươi năm sau đôi bạn thân mới được tin nhau và lúc này họ đã yên ổn ở chỗ của mỗi người, Hà đã có 3 con và cũng ra hải ngọai với các con và cuộc đời đã lật sang trang sách mới, Hà sống một mình sau khi các con đã có gia đình riêng, cuộc sống Hà ổn định và cũng có chút thành công với công việc mà Hà một tay gầy dựng bằng tất cả tâm huyết và sự quyết tâm của nàng và các con.

     Tú thì vẫn như ngày nào , tâm hồn treo lửng lơ giữa mộng và thực, với một cuộc tình không định trước, Tú đã ghép với một người đàn ông có gia đình, sau nhiều lần chia tay rồi lại kết, loanh quanh vẫn với người đàn ông ấy, mấy lần ly dị, trả họ về với vợ con, rồi lại trở về chỗ cũ với bao nước mắt đầy vơi...cuộc sống nhàn nhã của một nhân viên ngân hàng suốt gần hai mươi năm không hề thay đổi.

    Lần này là lần thứ tư Tú đã sống một mình và đứa con gái  được ba năm, không biết do duyên phận nào Tú lại có ý định quay về chốn cũ, cũng với người đàn ông ấy, cũng là với Bảo, người đàn ông chung chuyến tàu năm xưa, Tú đã gá nghĩa với Bảo để được sớm định cư, vì bảo là sĩ quan chế độ cũ và vợ con còn ở quê nhà, hai người cứ quanh quẩn trong cái vòng lần quẩn...vợ vợ chồng chồng, chia tay rồi lại nối lại'...


     _Tao không hiểu tại sao mày lại có ý định trở lại với ông Bào???

     _ Hà ơi, có lẽ cái số của tao là vậy, tao chưa quyết định nhưng sao vẫn thấy tội, tội, bây giờ lão về hưu trí, mỗi tháng lãnh mấy trăm đồng, lại không biết nấu nướng, giặt giũ, thấy tội lắm Hà ơi.

     _Tú ơi, nhưng mày có biết là trở lại với người cũ là hàng ngày mày sẽ nghe lại bài hát quen thuộc, bài hát mà mày đã từng chán ngấy bao nhiều lần nhai đi nhai lại, chán lắm Tú ơi, nó sẽ tra tấn lỗ tai mày trong từng giấc ngủ., trong mọi không gian và thời gian còn lại của cuộc đời mày.

     _   Tao vẫn biết nhưng lão bảo hứa là sẽ thay đổi, bài hát cũ nhưng sẽ đổi lại giai điệu, và cả hai sẽ cố gắng, mày coi tao rất dễ mềm lòng và yếu đuối, tao không dám thay đổi cuộc sống nên đã bao lần  lìa xa rồi tao và lão lại quay về chỗ cũ, các con tao cũng mong tao cho ba chúng trở về..

      - Riêng tao: trong cuộc đời này, có những thứ mất là mất rồi, cho dù có cố gắng mấy cũng không làm sao trở lại như xưa được đâu Tú, như tao đây, từ lúc chia tay với Luật, tao đã không bao giờ nghĩ là sẽ có ngày trở lại, mặc dù tao biết lão vẫn rất muốn trở lại, tao chỉ cần gật đầu là lão "xách gói" trở về, nhưng với tao; " trở lại với người cũ là đọc lại cuốn sách mà ta đã từng đọc qua nhiều lần,, hay mấy thì cũng thành nhàm chán, bây giờ mày trở lại với người cũ là mày trở lại con đường đã thân quen từ lâu, nhớ từng ổ gà, từng khúc quanh, hàng cây, ngõ cụt, mày không thấy ngán ngẩm trong cái ngõ tăm tối ấy mãi sao, lại muôn đời mang tiếng "giật chồng thiên hạ"

     _Tao vẫn biết vậy, nhưng bà vợ cũ ông ta cũng đã già yếu,tao chia tay để lão về đưa vợ con sang, sang đây bã sang ở với đứa con gái giữ con cho nó, hai người không muốn ở lại với nhau nữa.

     - Đó mày thấy chưa, bà ta là người đàn bà quê mùa , ít học mà còn khôn hơn mày, bà ta không muốn đọc lại trang sách nát nhàu, cũ kỹ và sắp mục nát vì thời gian, bà ta khôn thật, hàng ngày không phải cơm bưng nước rót cho một lão già thiếu tình người.tao tạm nói như vậy vì nếu lão thương yêu vợ con đã không dứt áo ra đi trong khi vợ nhà đang thai nghén lại thêm hai đứa con dại bên mình, mới sang đến đảo, thấy mày hiền lành xinh đẹp, lão lấy mày ngay không cần suy nghĩ.

      _  Thôi bỏ chuyện tao đi Hà, hơn bốn mươi năm gặp lại nhau hai đứa mình chỉ nhắc chuyện không vui,tao sẽ nghĩ lại khi ngồi trên máy bay trở về thành phố của tao, và sẽ cho mày biết là tao có còn "đọc lại trang sách cũ ấy không", nhắc đến những trang sách cũ, tao nhớ ngày xưa hai đứa mình hay đọc chung những tác phẩm của nhóm "tự lực văn đòan" Nhất Linh và Khái Hưng với những tác phẩm để đời ấy nay hai đứa mình thử đọc lại xem sao???

     _ Xí mày muốn đọc thì tự đọc, còn tao thì không bao giờ muốn đọc lại hay coi lại những thước phim mà chính mình vừa là diễn viên vừa là đạo diễn, kết thúc là do ta và người cũ cùng diễn, nhàm chán và bế tắc, tao chỉ khuyên mày bấy nhiêu, còn làm sao là tùy mày.

       _Hà ơi, bây giờ tao mới thấy là nhỏ bạn ngày xưa của tao mạnh mẽ hơn tao nhiều, chuyện tình cảm luôn làm tao cứ bị xóay quanh vào những cơn lốc xóay, những nỗi cô đơn, những cảm giác chẳng hề báo trước, cho đến một ngày nếu mày cảm thấy muốn có một người thân ở lại cạnh mình, lúc ấy mầy sẽ biết là mình đã rất cô đơn, thành phố tao đang sống nhỏ bé và lạnh lẽo vạn niên, mỗi buổi sáng không có người đàn ông cạo tuyết cho xe ra ngòai kể như mất việc, và còn trăm điều nhỏ nhặt mà tao không một mình làm được, vì bỡi tao yếu đuối lắm mày đã biết mà, chẳng là ngày xưa mày vẫn bênh vực cho tao trước mọi tình huống đó sao.

      _ Thôi , thì ra mày chỉ cần người đàn ông "cào tuyết, cắt cỏ, rửa xe...." tao thì cần những việc vặt ấy chỉ cần mướn một người Mễ họ giúp mỗi khi cần,  chúng ta không tranh cãi nên hay không nên, nhưng trước một bước ngoặt của cuộc đời mà chúng ta lại không còn trẻ nữa, nên phải lường trước tính sau, đó là với mày, còn riêng tao thì muôn đời vẫn "môt đi không trở lại", chỉ mong lần này mày không thở than như những lần trước là tốt rồi.

    
       Tú ở chơi với bạn ba ngày rồi trở về chốn cũ, đưa bạn lên máy bay, Hà không nói với bạn thêm lời khuyên nào, khi giã từ nhau ôm bạn trong vòng tay giã biệt, liếc nhìn vào chân tóc bạn, những sợi bạc trắng cả phần trong...những mảng trắng thời gian đã nhuộm trắng  lên vai bạn...và Tú bây giờ gầy gò và già trước tuổi mặc dù công việc làm của Tú nhàn hạ hơn Hà rất nhiều, Hà chợt thấy thương bạn xót xa  và nàng mong cho bạn được bình yên và hạnh phúc trong thời gian tới.

       Mới đó mà  đôi bạn trẻ ngày nào đã bước vào tuổi lục tuần, phân ly rồi hội ngộ, hội ngộ rồi phân ly, con người lạc nhau giữa biển người, rồi ai trở về chỗ của người ấy, nỗi cô đơn và cuộc sống đơn độc của mỗi người đã làm người bạn cũ ngày nào như mắc vào một cuộn chỉ tơ càng gỡ càng rối...nhưng thời gian và tuổi tác không cho họ có nhiều lựa chọn, .nỗi ngậm ngùi cho bạn cũng là cho chính mình

     Trận mưa bất chợt rơi vội vã suốt quãng đi về, mưa làm tối đen tấm kiếng xe trước mặt, kéo kiếng xe che lấp tiếng mưa , chậm trở về con đường  về nhà ướt sũng nước, ngồi trong xe chưa cần xuống vội, lòng bỗng xốn xang trở ngược về quá khứ...có những thứ cho dù đã đi qua trong cuộc đời nhưng niềm đau chưa thể lìa xa vĩnh viễn, những khắc khỏai luôn hiện về trong từng giấc ngủ trong màn đêm cô quạnh.

      Những lời khuyên bạn tuy rất là thực tế nhưng chặng đường dài  cô độc với một người đàn bà yếu đuối như Tú , những tháng ngày lặng lẽ cũng hơi khó bước qua.

       Đã bao năm Hà đã tạo cho mình sự kiên trì và cuộc sống như trở nên mạnh mẽ hơn, qua bao lần vấp ngã, khi đã bọc cho mình trong lớp vỏ của sự vô cảm và dửng dưng, phải chăng đó là sự mạnh mẽ của bản thân mình...và nàng cũng sẽ lặng lẽ bước qua, nhưng trong tâm tư đôi khi cũng thóang chút ngậm ngùi.

      Cơn mưa đã từ từ dứt hột, Hà mở cửa bước vào nhà

       Giọt mưa rơi rất nhẹ
       Cơn mưa đã qua rồi
       Nỗi buồn nào gói lại
       cất vào góc tim côi.


  Atlanta  July 30th 2015

     Nguyên hạ_Lê Nguyễn


 

Không có nhận xét nào: