Những kỷ niệm...ngón tay không đếm hết
Cố níu vào lòng vẫn cứ trở trăn
Những buổi chiều lao xao cơn mưa phủ
Hạt bám cành lá úa chợt rưng rưng
Ta tuột tay một chùm bong bóng nhỏ
Bóng bay rồi sao níu được sợi dây
Ta trưởng thành là trở nên vô cảm
Dửng dưng người là " bạc trắng như vôi"
Atlanta July 28th 2015
Nguyên Hạ-Lê Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét