Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

GIÀN BẦU



     Hàng tre xanh, bông mướp vàng trong nắng ban mai và giàn bầu xanh um nhiều quả... những hình ảnh gợi nhớ quê hương , quê hương luôn sống dậy trong lòng mỗi con người khi chợt nhìn thấy những hình ảnh thân quen ngày xưa cũ...một chút heo may vào những buổi chiều thu, cái nắng chói chang của buổi trưa hè hay buổi tinh mơ ra vườn lặng nhìn giọt sương lóng lánh trên những lá bạc hà xòe tay khoe những giọt sương sớm như những viên kim cương lấp lánh, cảnh mới bây giờ gợi nhớ chuyện ngày xưa, vướng víu chút buồn thương xa vắng.

     Chiều nay trên lối đi về thân quen như mọi ngày, Hạ bỗng bất chợt thóang nhìn thấy một hình bóng xa mờ trong quá khứ...Đã bao năm qua, trong cái thành phố nhỏ bé này, nàng hầu như quên hẳn những chuyện đã qua trong quá khứ, hàng ngày bận bù đầu với công việc, mong bước ra khỏi chỗ làm là bương bả về nhà, tuy không có kẻ chờ người đợi, không con nhỏ con to, nhưng thói quen hầu như đã ăn sâu vào máu thịt, xong việc là phải về nhà, ra vườn sau sân trước, nhìn ngắm, đếm từng trái xanh, bắt từng đọt bầu, đọt bí bỏ lên giàn, múc từng bình nước tưới bón mỗi sáng mỗi chiều, tâm tư bình yên như mặt nước hồ thu không gợn sóng...

     Chiều nay bỗng thóang nhìn thấy từ xa hình dáng của một người đã thật xa trong hiện tại cuộc đời Hạ,
"Gặp lại người xưa", phải nói là người xưa, chứ không phải là người cũ...Tất cả cũng chỉ còn là kỷ niệm, một mảng đời rối rắm đã qua thật xa, thỉnh thỏang nàng cũng chợt nhớ lại những kỷ niệm của buổi đầu đời, nhưng những thước phim kỷ niệm ấy hầu như đã được nàng cất vào ngăn kéo thời gian, chiếc ngăn kéo chứa đựng những sầu hận cuộc đời đã qua,

      Yêu và hận , tất cả bây giờ đã là chuyện quá khứ, đôi lúc tâm tư Hạ cũng dấy lên một chút xót xa tội nghiệp cho những "cố nhân' đã đi qua cuộc đời nàng, một chút xót thương tội nghiệp, những người xưa , không biết trân trọng tình cảm mà khi chung một mái nhà họ đã không biết giữ gìn chẳng là đáng thương lắm sao ???

       Nỗi niềm trong nhau thương và hận, một phần kí ức ngủ vùi trong dĩ vàng, tưởng như khi gặp lại sẽ chóang váng, xúc động , ủ ê, nhưng sao tâm tư Hạ bỗng thật bình an, thanh thản lạ kỳ...trở về nhà sau khi thay quần áo ra vườn, giàn bầu chiều nay xanh mướt, rung rinh trong chút gió heo may, cảm xúc thật bình yên thanh thản diệu kỳ...

        Đưa tay bắt những đọt lá bầu xanh mởn, nhốt vào khuôn viên của giàn bầu, lòng nhẹ tênh không gợn chút sầu lo, những ngày này của mấy năm về trước Hạ rất cô đơn sau mỗi buổi đi về, nỗi cô đơn của người đàn bà luôn mỏng manh và sâu kín , nhưng cũng chỉ là những niềm đau nhỏ bé...

       Sau những lần giã biệt một cuộc tình Hạ luôn bị thất vọng bủa vây vì đã trao tình yêu không đúng chỗ cho một con người, người đàn ông chưa đúng nghĩa...Tình yêu ở họ chỉ là sự mưu cầu những lợi lộc cho chính họ, tình yêu với người đàn bà không phải chỉ để yêu mà là để nương tựa, họ cần một bàn tay ấm, để làm ấm lại bàn tay, một vòng tay  cho mùa hè sẽ mát và mùa Đông sẽ ấm lại lúc đi về...

       Nhưng chung cuộc, tất cả đều xa xỉ với những yêu cầu rất thực của nhũng mảng đời vá víu, chắp vá , thời gian rồi cũng phôi pha, cuộc sống vẫn bình yên, và cuộc đời Hạ vẫn xanh màu bên những khóm rau , giàn bầu, giàn bí, chăm chút từng ngọn rau , bông cải, niềm vui chợt vui theo tiếng chim hót buổi ban mai, chiều bụông với bóng hòang hôn khuất lấp.

       Cuộc đời đã qua như một giấc mộng, mới đó mà bóng hòang hôn đã lấp ló khắp nơi, yên ổn với những gì mình có được là tất cả niềm tự hào của thân phận một người đàn bà nhỏ bé giữa biển người bao la giữa xứ người xa lạ., còn lại chăng là những vật thân quen gợi nhớ chốn xưa, quê cũ , ngăn kéo thời gian đã đóng chặt, cất đi những kỷ niệm xa mờ, không muốn nhìn lại thêm lần nào nữa,   tất cả chỉ là kỷ niệm

       Rung rinh trong gió chiều nay đan xen những cơn mưa bụi, những trái bầu xanh màu quê hương ngày cũ, thân quen và dịu mát , ngon ngọt bát canh ngon.


           Atlanta   july 8th 2015
        
            Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: