Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

CHIỀU BUÔNG



         Mùa Thu năm nay không lãng mạn như bao mùa Thu trước, những chiếc lá vàng chao đảo theo từng trận mưa tuôn, không còn cái cảm giác hây hây lạnh mỗi sáng tinh mơ mà chỉ ngập tràn trong màn sương ẩm đục và những trận mưa dai dẳng từ ngày qua ngày

        Buổi chiều đến thật nhanh, mới ngòai năm giờ đã tối mịt, những trận gió rít kinh hồn ngòai cánh cửa, mọi vật đắm chìm trong màu xám đen ẩm uớt, những chiếc lá vàng rơi vội vã dập vùi trong màn sương ẩm, lòng người luôn thấp chùng cùng nỗi lo cho sự an tòan bên tay lái, vội trở lại nhà trong nôn nả âu lo...

       Nỗi buồn và sự cô đơn luôn đồng hành với tha nhân, giọt mưa luôn mang theo nỗi nhớ, những kỷ niệm tìm về, chuyên chở nhũng giọt nước trời và giọt nước mắt trong sâu kín tâm hồn người đơn độc, giọt mưa chở theo những bọt bóng, những giọt nước vương vương theo từng cơn gió chướng, gió lùa vào từng chân tóc,nỗi buồn thấm sâu vào chân tơ kẽ tóc, du hồn vào cõi xa vô cùng...

     Chiều qua đọc một lời ai đó cho rằng ; sống một mình thì lòng người rất cô đơn...nhưng ai đó có biết rằng thực chất trong cuộc sống : nếu ở cạnh người không hiểu về mình, không quan tâm đến kẻ chung nhà...đó mới chính là nỗi bất hạnh và cô độc nhất cho mỗi người trong cảnh ngộ.

      Chặng đường dài trong cuộc sống đã qua...bước qua ngưỡng cửa lục tuần, mọi vinh nhục, đớn khổ của cuộc đời tất cả đã trôi qua như một giấc mộng, không ham muốn một lụy phiền nào hơn nữa, hàng ngày lập lại những động tác ngày qua như một cái máy, nhuần nhuyễn và vô cảm, những cử chỉ lập đi lập lại, những thói quen mỗi ngày như đã in sâu vào tiềm thức và không hề muốn thay đổi một thói quen nào hơn thế nữa.

     Hôm qua là ngày giỗ mẹ, hoa trái trên bàn thờ với những tuần hương thắp sáng, một mình với những lời khẩn cầu mỗi ngày "Xin cho con đặng sự bằng an và bình an trong tâm hồn".

     Chỗ nằm bây giờ chính là nơi yên ổn sau một ngày làm việc, chỉ ở đó mới là nơi chốn bình yên cho xác thân và tâm hồn ngơi nghỉ...Bây giờ thêm một sở thích ăn sâu vào máu thịt, giúp tâm tư dịu mát hài hòa , thả lơ lửng thân xác trong bể nước, uốn mình bơi lượn giữa làn nước trong xanh dịu mát của sự dịu êm...

       Một thói quen quá tuyệt vời giúp con người thư giản cả thân xác và trí não mà mấy chục năm qua mình không tìm lại, bây giờ hàng ngày được trầm mình dưới làn nước trong xanh, thật êm ái và dễ chịu biết bao, ngước mắt nhìn trời cao qua khung kiếng, thả chơi vơi giữa nước mát nhấp nhô, cám ơn cuộc đời đã cho con người có được những sảng khóai cuộc đời còn sót lại...những buồn lo, những ẩn ức cuộc sống sẽ chắp cánh bay xa tâm hồn khi thư giãn bên bể bơi mỗi ngày xoa dịu nỗi cô đơn ăm ắp thời gian trống trãi....

   Chiều buông...tìm dấu chim di
  Tựa hòn đá tản vô tri tháng ngày
   Kìa như ngọn gió đông phong
  Lùa mây , đuổi nắng sáng trưng cõi mình

   Chiều buông...đợi sáng, bình minh
  " Rằng nay mình đã thong dong cõi mình"


Atlanta Nov. 8th 2015

   Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
   





Không có nhận xét nào: