Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

ĐƠN THÂN



         Trời cuối Thu luôn mang đến cái cảm giác hiu hắt buồn, nỗi buồn len nhẹ vào từng chân tơ kẽ tóc, cái cảm giác nhè nhẹ theo từng cuộn gió heo may ngấm vào từng chân tóc...Hảo nhẹ tay kéo chiếc khăn quàng mỏng che kín cổ..
    
       .Hôm nay là ngày cuối tuần sau lễ Thanksgiving, đường phố vắng hơn mọi ngày, thiên hạ tranh thủ ghé vào các cửa hàng lớn để mua sắm, hai bên đường những khung đèn đã được treo khắp mọi nơi, chuẩn bị cho ngày lễ Giáng Sinh sắp đến...

       Đi qua một cửa hàng bán quần áo và đồ tiêu dùng , Hảo ghé qua lựa cho mình mấy món cần dùng và vội vã trở về nhà vì buổi chiều xuống sớm hơn, mới ngòai sáu giờ chiều mà trời đã tối om...bên tay lái Hào chỉ mong mau về tới chỗ của mình, thật ấm áp và cũng thật bình yên .

      Trở về nhà ngồi vào bàn ăn, pha cho mình tách trà nóng, nhâm nhi vài thứ trái cây đã được cắt sẵn vào buổi sáng khi chuẩn bị các thứ cho bữa sáng và bữa trưa nơi chỗ làm, Hảo luôn dành lại một phần nhỏ cho bữa ăn tối..

        .Ngày qua ngày Hảo vẫn đi về mỗi ngày với từng ấy công việc, từng ấy thời gian cho cuộc sống đơn độc của nàng... cuộc sống thật an lành và giản đơn, không vướng bận một chút phiền não nào trong suốt chặng đường dài đã qua.

     .Ngày trước đôi lúc Hảo cũng cảm thấy thật cô đơn, nhưng từ khi thử tìm lại đời sống với cộng đồng, mở lòng ra với tha nhân...Hảo lại càng bị nhiều phiền não và sau khi tách rời ra khỏi những "lụy phiền " phải có, bấy giờ Hảo mới nhận ra một chân lý cho mình...làm bạn với cô đơn không phải là sự yếu đuối của bản thân, mà chính là Hảo muốn tự tạo cho mình sự cô độc...Khi tỉnh ngộ thì mọi việc cũng chỉ là hư ảo ...một kinh nghiệm cho bản thân và biết rằng "không có cái ngu nào giống cái ngu nào"

      Một thời gian dài , Hảo cứ tưởng tượng ra rằng : mọi người đang nhìn mình với ánh mắt dè biểu, xót thương, nhưng thực ra chẳng ai có thời gian để "cứ nhìn mình"...ai cũng bận rộn với trăm công ngàn việc của đời sống riêng tư, không ai rổi công cứ nhìn vào cuộc sống của kẻ khác để mà dè bỉu, chê trách ..họa hoằn cũng có kẻ vì tị hiềm, ganh ghét ...có lẽ vì họ thua kém Hảo chăng ???.

     Thời gian chưa nhận rõ sự sung sướng của mình, đôi lúc Hảo tưởng như mình không sống nổi, cảm thấy thật cô đơn, nếu không có một bờ vai để dựa thì sẽ không sống nổi, khỏang trống trong tâm hồn tưởng chừng như mênh mông, chỉ mong được lấp đầy...đó là tâm trạng của tất cả những người đã từng có cuộc sống đơn thân như Hảo của những ngày tháng cũ....
  
   Nhưng họ nào biết tất cả những kẻ muốn tìm đến với nhau cũng chỉ là muốn lợi dụng ở kẻ kia  những gì mà họ không làm được hay để thỏa mãn những ham muốn nhất thời mà thôi...Vì cuộc đời này muốn tìm ra kẻ thấu hiểu và sẻ chia sướng khổ ...giống như đi mò kim giữa biển Đông.


     Một lần tình cờ đọcqua mạng xã hội một câu nói của một ai đó
        " Gà gáy thì trời sáng- mà gà không gáy thì trời vẫn sẽ sáng ...trời có sáng hay không đâu phụ thuộc vào con gà ...Vấn đề là trời sáng, ai sẽ là người thức tỉnh "... câu nói này đã khơi dậy trong lòng Hảo một nhận thức về con người, trong khi Hảo cứ mong có một người để mong chờ, nói với thì đối phương cũng chỉ hòng dựa dẩm vào nàng để nương thân...

         Sự yếu đuối , bất lực khi đối diện với sự cô đơn và nghĩ mình là kẻ đáng thương thì ngược lại Hảo đâu biết rằng có kẻ còn đáng thương hơn nàng ...
       
         Một sáng nào khi tiếng gà eo óc gáy....đánh thức nàng trở lại với hiện thực...Trời hửng  sáng ...chính nàng đã thức tỉnh -trước bình minh.
   
      Cũng có lúc

         Vấp ngã một lần..biết phủi tay đứng dậy.
          Chân bước trên đường...có khi phải lội ngược
         Con nước dẫu chảy xuôi hay bất thường chảy ngược.
          Vẫn một mình dũng  dũng mãnh tiến lên.

       Cũng có lúc,

          Chân máu đào vương vãi,
          Vết thương lòng hòa cùng máu con tim
           Biết đứng lên ...vết thương lành theo bóng thời gian

      Cũng có lúc

           Giọt  nước mắt mặn môi..chân bàng hòang dừng lại
           Lỡ một lần...ăn năn và thống hối
           Cuộc sống vẫn chảy xuôi khi bình minh thức dậy...
           Mình vẫn là mình, không còn tự ràng tự cột lấy chính mình.

   Cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ...bện cạnh ta còn biết bao chuyện cần làm, bên ta còn chị, còn em, con cháu và công việc, không cần níu giữ bất cứ ai khi đã "nói tiếng chia tay'"

     Khi cảm thấy mình cô đơn ...tức mình chưa làm chủ được tâm tư mình nên cảm thấy buồn, nhưng không hẳn là mệt mỏi hay đắng cay....mà mai kia mốt nọ...hay đúng hơn là thời gian sẽ làm ta thay đổi cảm nghĩ và không còn cho mình là 'vô dụng"...chỉ những kẻ lười biếng và sống dựa dẫm vào người khác mới đáng lo sợ mà thôi.Hiên ngang trước mọi tình huống mới là kẻ không yếu hèn.

   Khi biết san sẻ yêu thương cho tha nhân, thân ái với mọi người , nghĩ về điều hướng thiện, không toan tính chuyện hại người...Hảo tự tìm cho mình một chân lý sống và vô cùng thanh thản trong cuộc sống đơn thân, không phải lo toan, phục vụ cho bất kỳ ai, không để mình là kẻ "bị lợi dụng", và cũng không phải bận lòng vì ai ...cuộc sống đơn thân và sự kiên định, biết làm chủ bản thân sẽ rất mau đi đến thành công.

      Cuộc đời...

           Lắm chuyện buồn thương gẫm mình
           Âm vang cũng chỉ chuyện đầu môi
           Tháng ngày thì vẫn cứ êm  trôi
           Một lần khờ dại, bao lần khổ
           Cũng chỉ cơn giông, chút gió đùa...

     Cuộc đời

            Chuyện đời, chớ trách , hận người dưng
            Thế thái nhân tình, đời hệ lụy
             Nhủ mình ...chớ trách cứ tha nhân
             Sự đời...nghiêng ngửa , ta vẫn cứ

             ĐƠN THÂN dũng mảnh ...trên đôi chân

         
      Ngòai kia nhũng cơn gió rít từng cơn báo hiệu cho những ngày đông đến gần...gió và tuyết sẽ rơi trong thời gian tới, cuộn mình trong chăn ấm trên chiếc giường rộng 'mênh mông '...cảm giác thật bình yên và thỏai mái, ngày mai trời lại sáng, trên con đường quen thuộc mọi ngày, những cây hai bên đường nhuộm màu vàng cam và vương màu đỏ ối, những chiếc lá trên cành đang lả tả tìm về cội...lả tả bay trong gió buổi sáng nay.
 
       Tâm niệm với tâm tư:

           Đến với đời này...chỉ hai bàn tay trắng
           Khi lìa đời...cũng chỉ trắng đôi tay
           Biết thế...sao vẫn cố nhặt cho đầy???
         
          Đơn thân vẫn cứ hiên ngang bước
          Ngẩng cao đầu .thế sự can qua.



             Atlanta Nov. 28th 2016

            Nguyên Hạ- Lê Nguyễn
  
          

  

Không có nhận xét nào: