Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

MỘNg VÀ THỰC


   (   Nhân ngày lễ Valentine...Viết tặng những người đang mong đợi một tình yêu.)

      Trên quãng đi về chiều nay, qua cửa kiếng xe, tôi đã nhìn thấy những gói quà màu đỏ...những bông hoa hồng bọc kỹ càng trong giấy kiếng, những chú gấu xinh xinh cài nơ đỏ, những món quà dành cho phụ nữ được lồng trong hình ảnh của những trái tim lồng vào nhau một cách thâm tình và lãng mạn

     Năm nào cũng vậy, ở xứ sở này năm nào cũng vậy, cứ sau ngày lễ Giáng sinh ...bắt đầu tháng giêng là các trung tâm thương mại bắt đầu bày bán những quà tặng cho ngày Valentine...nhưng gần đến ngày thì các người buôn bán nhỏ lại bày thêm hoa và các gói quà bọc giấy kiếng sẵn cho khách hàng có thể ngừng xe mua vội vài gói để tặng bạn bè hay người yêu, 

     Ở Mỹ người ta thường tặng cho bạn bè hay cha mẹ, bạn làm chung...chứ không như ở Việt Nam thì chỉ coi như ngày 14 tháng hai chỉ là "ngày lễ tình nhân"...nên chỉ tặng quà cho người yêu mình mà thôi...vậy trong ngày này những người không có người yêu ...Sẽ bị buồn hay sao???

     Ai ai cũng có quyền mơ mộng, ai ai cũng có những mơ mộng của riêng mình thì mới có đủ năng lượng mà sống còn chứ???

.

        Chiều nay...khi về đến nhà...sau khi đã bình yên trong chỗ của mình ...bỗng  nhận được một cú điện thoại của một người bạn từ phương xa gọi đến, tiếng nói thật ấm áp, lời nói chân tình, lòng bỗng chợt vui sao, nhũng tiếng reo vang từ điện thoại như một tiếng reo mừng rạn vỡ vọng lại. Vẫn có người còn nhớ tới mình đây...có lẽ thần tình ái cũng không quên mình chăng???

      Tiếng nói thật ấm áp, có lúc nghe như giọng miền nam,  có lúc nghe như có pha nhẹ tiếng miền trung , người nghe thật phiêu diêu  và thu hút người  nghe, một giọng nói thật hiền và lôi cuốn .

         Sao những âm thanh ấy cứ mãi tìm về trong tâm tưởng như hư ảo, như chìm sâu, và lòng cứ muốn nghe mãi, mặc dù mắt đã báo hiệu cần tịnh yên...

       Ngồi sau tay lái trên suốt nẻo đi về của những ngày kế tiếp,  lòng cứ nghĩ về những lời đối đáp của người mới gọi cho mình chiều qua,  những lời gợi nhớ... sao cứ đi trở về  tiềm thức, cứ quanh quẩn với những câu hỏi không thành hình, quái lạ sao mình lại phải bận tâm về một người chưa một lần gặp mặt.và không làm sao nhớ nổi "kẻ ấy là ai"...sao lại biết ta ...mà ta cố lục tìm trong kí ức xa mờ...vẫn bặt vô âm tín với bộ nhớ già nua của chủ nhân.

        Để xua tan những bận tâm ra khỏi cái đầu xua đi những ưu tư chắp nối, không lợi lộc,

        Những giọt nước mát tuôn chảy,  những mệt mỏi của một ngày làm việc tan biến...

         Mỉm cười với bóng mình trong gương, soi lại bóng mình lần nữa.ủa làm chi nhỉ?

          Ô hay sao ta lại chợt bỗng bâng quơ.

          Ôi để làm chi?

          Một bất chợt trong cuộc đời..hay họ muốn tìm hiểu mình để ...làm kẻ trộm chăng ???

      .Một thoáng ưu tư...mộng hay thực ???

       Sao mình lại có thể bận tâm với một âm thanh, một vài câu nói của một người xa lạ, tuy biết là cùng một quê hương, nhưng có phải cứ cùng quê với nhau là phải bận tâm vậy đâu...cứ gần nhà ngày xưa là phải ưu tư mộng tưởng, niềm vui và nỗi xôn xao lận bận.

       Sợi tơ giăng sợi tơ giăng
      Cứ giang tay bắt vấn vương chỉ mình
      Chiều về chiếc bóng liêu xiêu
      Lời đi để lại những chiều vấn vương

     Giấc ngủ chập chùng đến trong ưu phiền ...Ở đó tôi bỗng gặp lại anh, một người trong tâm tưởng , trong ý nghĩ và những âm hưởng của ngôn từ xa diệu vợi, âm thanh ấm áp, tiếng nói tươi vui và trẻ trung như thuở đôi mươi, tuy vẫn  biết dư là anh chàng cũng hơn mình  vài ba hay năm ba tuổi, trong giấc mơ chập chùng,

      Bỗng thấy mình và người ấy hẹn hò nhau vào một buổi chiều nơi bờ biển vắng, bờ vai anh vững chải, chập chùng trong bước chân xa xa...giật mình tỉnh giấc, chỉ còn lại đống gối chăn bộn bề và nỗi trống vắng của căn nhà không người vào ra tẻ lạnh... tại sao mình lại có thể mơ một giấc mơ không thực.

      Hương xưa chờ giấc chiêm bao
      Ngây ngây nỗi nhớ,  nôn nao cõi mình
     Trời cao thả một chút sương
      Chân bước lạc... kiếm tìm vầng trăng muộn

     Bỗng chập chùng cơn thức ngủ...Cuộc hẹn hò mới chớm đã tàn mau, nhìn đồng hồ chỉ mới ba giờ sáng, tiếc nuối bâng quơ,  cố nhắm mắt lại mong cho giấc ngủ trở về cơn mộng cũ, nhưng dỗ hoài vẫn chưa thấy cuộc hẹn ước tìm về.
     Một giấc chiêm bao đứt đoạn...mộng thực thật chìm sâu

      Cái cảm giác thẩn thờ tiếc nuối, giống hệt như những ngày còn bé, mơ hoài một bữa ăn ngon, giấc ngủ bé thơ với những niềm vui bên mâm cỗ, những lần theo mẹ về quê ăn giỗ: Bụng đói meo vì chờ cháy hết tuần nhang, vị giác ứa tràn những háo hức tuông tàn, chợt tỉnh thức trong ngập tràn tiếc nuối...

Chân muốn bước ra cửa nhà vắng lạ
Chút nắng chao xin gởi hộ vào tim
Chốn nhân gian ai vẫn mải kiếm tìm
Nhen chút gió lau khô dùm giọt lệ

     Cuộc sống mỗi ngày lại tiếp nỗi những ưu tư, những mong chờ mỏi mắt vểnh tai, chờ nghe những âm thanh mà mắt chờ tai đợi, lại một biến cố tìm về trong khoảnh khắc của thời gian...mong chờ hoài một giấc chiêm bao, bỗng  muốn trở lại nỗi không không thực thực, một chút ấm áp cho tâm hồn không định hướng, một chút tìm quên và nỗi bâng quơ.

Trong giấc ngủ của nỗi vui bất tận
Là đêm trường của hoan lạc cô liêu
Bao lá thả chỉ mình ai thấu hiểu
Nước sông đưa tình lá của Tương Như

    Những đêm dài tiếp nối ,vẫn cứ chờ mong một giấc chiêm bao, đôi lúc nghe tiếng vọng âm thanh từ xa vang vọng như nhấn chìm vùng kí ức trở về..

    Những mộng tưởng cứ tràn về trong sự trăn trở của tâm linh, phải chăng đó là một niềm vui, một chút gió mát giữa buổi trưa hè oi nồng tưởng chừng như hụt hơi, cạn kiệt sức người, bất chợt một hơi gió mát thổi nhẹ nhàng vào cõi hư vô làm ve vuốt một tâm hồn đang chới với giữa cáilạnh lùng của tiết đông còn rơi rớt lại.

     Trong tăm tối, nỗi mừng vui bất tận
     Là đêm trường mơ gặp giấc chiêm bao

     Trăng tỏ  trăng mờ khoan vội hái
     Hạc xa bầy bạn sẽ buồn than


       Những đột biến tâm linh trong mỗi con người như một dòng chảy của cơn thác lũ, dâng trào và chập chùng qua từng thời khắc, lảo đảo sợi nhớ sợi thương, sợi vấn vương, chờ đợi một giấc chiêm bao không trở lại, giống như người trong cơn bệnh nặng ao ước gặp một phép nhiệm màu cho mau phục hồi sức lực, chân sáo chạy ra đầu làng cuối ngõ say sưa trong môi nở nụ cười chao nghiêng bờ tóc rối, say sưa trong giấc mộng đêm trường, chờ mong một cõi chiêm bao không đến vôi.chỉ là nỗi mong chờ bất chợt một tình thâm.

      Ai cùng ai...hẹn  nhau cô miên
     Cạn chén vơi đầy, chỉ tịnh yên
      Đêm không trăng , trùng xanh nỗi nhớ
      Sáng tinh mơ , thăm  thẳm  niềm riêng

      Ai cùng ai...hẹn nhau chiêm bao
      Không chung gối mộng, ước hẹn nào
      Chia nhau nỗi nhớ hồn miên viễn
      Mộng thực ...bây giờ tạm ngủ yên.

  Những đột biến tâm linh giữa người và người qua những xôn xao của đời thường ...luôn làm con người ta sống giữa hai bờ mộng thực...

   Nhưng trong cõi nhân gian, nếu mỗi chúng ta luôn muốn biến mộng thành thực ...để tìm đến một bến bờ dấu yêu mà mình nhận ra "đó chính là tình cảm đích thực của mỗi con người"...thì hãy đến với nhau bằng sự chân thực không dối gian...

   Hãy biến mộng thành thực và hãy nói với nhau những lời mình muốn .
 
   Hãy sống bằng cái tâm của mỗi con người và luôn hãy trân trọng nhau trong mọi thời gian.

   Và nhân ngày lễ của tình yêu: "Hãy tặng cho người ấy một bông hoa hồng còn đẫm hạt sương khuya"

    Hãy biến mộng thành thực...


       Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn













Không có nhận xét nào: