Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Từ mờ sáng cổng trường đã lố nhố vài nhóm người tụ tập, nói cười to nhỏ, chỗ này năm ba người, chỗ khác vài ba cậu học trò , tay dắt xe đạp, phân bua, thăm hỏi nhau đủ mọi công chuyện về kết quả kỳ thi được công bố chính thức hôm nay.

Cái bảng màu xanh nhạt loang lổ những mảnh giấy thông báo tin tức về các thông báo cho học sinh về những thông tin của các kỳ thi, về số báo danh, về danh sách thí sinh của các trường về dự thi được xếp theo Alphabet . tất cả được dán trên mặt của cái bảng gỗ sơn xanh nhạt, đóng khung bên trong tấm lưới mỏng.

Chút nữa đây sẽ được dán lên danh sách của các thí sinh trúng tuyển....Cũng theo thứ tự từ chữ A đến y nhưng sẽ ngắt quãng vì các tên khác không trúng tuyển, danh sách sẽ ít ỏi hơn danh sách của số báo danh đang mờ nhạt trên những mảnh giấy đang treo ơ hờ trong khung lưới .

Các thanh niên nam nữ tụ tập trước sân mỗi lúc một đông, ai cũng nôn nao, lòng mỗi người xốn xang và họ thường đi chung một nhóm năm ba người, hoặc cố tìm cho ra bạn bè chứ không ai dám một mình đương đầu với số phận....Khi chút nữa đây, những tờ giấy cũ được lột bỏ đi, danh sách trúng tuyển kỳ thi Tú tài II sẽ được dán lên....Một kết quả tối hậu cho tất cả mọi học trò sau bao năm trường cố công đèn sách, một bước ngoặc của cuộc đời mở ra hay đóng lại là buổi hôm nay.

Nỗi vui mừng tưởng như òa vỡ trong lòng mỗi người hay nỗi thất vọng to lớn cho ai đó nếu không thấy tên mình trong tờ giấy sắp được dán lên chút nữa đây...

Sự chờ đợi rồi cũng tới hồi thành hiện thực.Sáu tờ giấy trắng được dán lên sau khi người tổng giám thị và người thư ký đã giúp nhau dán lên khung gỗ danh sách thí sinh trúng tuyển của trung tâm, bấm lại chiếc khóa nhỏ giữ khung lưới cho cách xa những tờ giấy đem niềm vui đến cho người có tên và là nỗi thất vọng vô bờ cho người bị hụt.

_Coi dùm mình có tên không?

_Số báo danh mấy???

_532 Nguyễn thị Ngọc Hạ

_Đây rồi, đậu bình thứ

_Thiệt hông, thiệt hông??? làm gì mà bình thứ??

Niềm vui òa vỡ trong lòng Hạ, cho dù chưa chính mắt thấy tên mình trên tấm giấy ấy nhưng nghe qua người con trai không quen đứng trong tìm dùm, biết mình trúng tuyển trong kỳ thi này, Hạ vui mừng ngồi xuống vĩa hè của trường chờ cho làn sóng người đang nô nức chen lấn nhau cố cho nhìn thấy được tên mình trên tấm giấy oan nghiệt trên bảng danh sách kia.và cuối cùng Hạ cũng nhìn thấy niềm hạnh phúc của mình đang chắp cánh.

Chợt Hạ nhìn thấy Quang đang lầm lũi bước ra từ đám người đang chen lấn nhau, vể mặt Quang thiểu não, ánh mắt buồn quá đỗi, không hỏi thì ai cũng biết là người này chắc chắn là không có tên trong danh sách trúng tuyển.

_ Sao hở Quang? Quang làm bài được mà, có nhìn lộn không?

_Âm Q chỉ có bốn người đậu mà không có người nào có tên Quang cả, làm sao mà Quang đậu được.

_Hay mình ra quán nước trước cổng trường mình ngồi nói chuyện chút rồi Hạ mới chạy về nhà báo cho Mẹ và cả nhà biết tin sau Quang nhé.

Lần đầu tiên hai đứa tự nhiên khi cùng nhau vào quán nước mà không dè chừng bạn bè nhìn thấy, hôm nay mọi người ai cũng lo vào coi danh sách trúng tuyển, những trái tim đập liên hồi khi nhìn thấy tên mình và ngược lại khi tìm hoài mà những con số nhảy qua chỗ số báo danh của mình.

Hai đứa kêu hai ly nước đá chanh, vị ngọt của chất đường và chút chua chua của chanh không mang chút cảm giác nào cho đôi bạn trẻ, hai đứa ở gần nhà nhau, lớn lên bên nhau từ những ngày còn rất bé, tuy không học chung trường khi lên bậc Trung học, nhưng vẫn thường qua lại giúp nhau trong những bài toán khó.

Ngày cò học ở trường Tiểu học, Quang rất giỏi toán, nên khi thi vào trường công cũng không có gì trở ngại cho Quang mặc dù Quang rất kém về môn Việt văn và ngược lại Hạ giỏi về văn, nhưng môn Toán thì dốt lắm. khi thi vào trường công thì hạ thi rớt nên phải học trường tư, thỉnh thoảng đôi bạn vẫn giúp nhau giải những bài Toán khó để có dịp nhìn thấy nhau...Cũng chỉ nhìn thấy nhau và nói những câu vu vơ...Rồi thôi.

Hôm nay trong quán nước học trò, hai đứa ngồi đối diện nhau nhưng không nói gì hơn là những lời an ủi

_Quang giỏi lắm mà, sao rớt được, hay có coi lộn không Quang?

_không lộn đâu, Quang coi kỹ lắm rồi.

_Nhưng còn kỳ hai và một bảng đậu "Vớt" nữa mà Quang

Không biết vì sao bỗng dưng bàn tay cô gái bỗng đặt lên tay đứa con trai trong vô thức, không ước hẹn ...Hai bàn tay nắm chặt một lần rồi tự buông ra trong hững hờ với ánh mắt buồn diệu vợi

_ Quang nói đi, nói những gì mà lòng Quang muốn nói

_Quang thi rớt rồi, Quang chẳng còn muốn nói gì cả. thôi mình về

_Nhớ giữ liên lạc với nhau nghen Quang

_ Ừ , hay thôi...Chúc mừng Hạ. mình về

Những ngày sau đó Hạ cố tìm gặp bạn nhưng Quang vẫn cố tình tránh né những lần gặp mặt cô bạn nhỏ luôn quan tâm cho bạn, mong gởi gấm những lời nhắn gởi, ủi an, anh miệt mài trên sách vở chuẩn bị cho kỳ thi sau...

Sau kỳ thi ấy...và lần gặp cuối cùng bên quán nước học trò không cho nhau một lời ước hẹn nào, không nhắn nhe nhau bước đường trước mặt, hai người không một lần gặp lại nhau, Hạ lên Đà lạt với mộng ước của mình chưa thành tựu ..

.Rồi đi lấy chồng...Với những gánh khổ cuộc đời , những bương ba khổ lụy...

Sau kỳ thi ấy...Quang miệt mài với sách vở dở dang và Quang cũng có tên trên bảng hổ đề danh, nhưng muộn màng hơn, sau đó Quang vào saigon theo đuổi mộng ước đời mình...

Chưa lần nào họ gặp lại nhau, thỉnh thoảng có nhớ về nhau trong thoáng chốc, hay trong  những lần về thăm nhà, anh cũng có hỏi thăm bạn bè, Biết Hạ đã lấy chồng xa và yên ổn một đời tình...Quang cũng chỉ thẩn thờ không vui  và cũng không buồn, chỉ thoáng nhớ về bạn với những lời ủi an mà anh vẫn nhớ hoài

_    Quang giỏi lắm mà, sao rớt được.

Hay những lần giúp bạn giải xong mấy bài toán khó Quang vẫn nghe những lời khen của bạn và những câu nói nhẹ nhàng thán phục của cô bạn nhỏ

_Cám ơn Quang, biết Quang giỏi lắm mà

Những ngày tháng tiếp nối, mỗi người có một đời sống riêng tư, mỗi người là một nhánh sông riêng, chưa lần nào họ gặp nhau dù chỉ là trong tư tưởng...Đôi khi trong cuộc sống thường ngày họ có đi lướt qua nhau nhưng không ngoái đầu nhìn lại vì những bương bả của cuộc sống.

Gần hơn bốn thập kỷ đi qua, những con người của ngày xưa năm cũ, tưởng chừng như lãng quên theo dòng chảy cuộc đời, cuộc sống riêng tư của họ không ghi trong nhật ký đời nhau, không ngược xuôi kiếm tìm, không hẹn hò ước hẹn...và không nhớ cả tên nhau...thời gian nào họ đã quen nhau, tháng năm nào trong cuộc đời họ đã biết nhau...và trong cuộc đời này sao họ lại gặp nhau.thêm lần nữa ở chặng cuối khi hai mái đầu đã ẩn nhiều sợi bạc.

Trong một lần gặp nhau không nhớ nổi, năm tháng nào của một ngày xa xưa ẩn chìm trong quá khứ, hai con người của ngày xưa bỗng bây giờ gặp lại, không phút giây nào trong cuộc đời mà họ còn nhớ đến nhau.
câu nói nào đã đưa anh trở về với một ký ức đã chìm sâu...đứa bạn nhỏ ngày nào, sống dậy trong nỗi nhớ thật xa mờ...

_Hạ của ngày xưa đó sao? Em của ngày xưa với những lời muốn nói mà chưa kịp gởi trao...Em đó sao?

_ Quang đó sao? Quang của ngày xưa vẫn giúp mình với những bài toán khó, Quang giỏi lắm mà.

Câu nói nào thức dậy trong anh với những ngày thật xa sao bỗng hóa thật gần...đứa bạn nhỏ ngày nào vẫn cho anh những lời khen chí tình đầm ấm, những lời nói chơn chất thốt ra từ một cô gái thật đơn sơ nhưng vẫn làm làng anh ấm áp vô chừng..
.
_Hạ đó sao? Bây giờ Hạ ở đâu? làm gì? cuộc sống ra sao?

_Hạ  chứ còn ai, Hạ làm bà Ngoại người ta, Hạ muôn đời vẫn dốt toán nên không tính nổi bài toán của cuộc đời nên suốt đời đơn lạnh...chưa giải xong bài toán khó của cuộc đời mình.

Đôi bạn ngày xưa đã gặp nhau bây giờ như trong một giấc mơ thần thoại...Bàn tay ấm bây giờ cũng bất chợt đặt lên nhau...Bao chuyện cũ, chuyện mới dài lâu nhắc đi nhắc lại...vẫn những lời nhắn nhủ bảo ban nhau không dứt không cùng. đôi tay ấm sưởi ấm lòng nhau cho hai cuộc đời có chung cảnh ngộ.

Hai mảnh đời giá bặng tội nghiệp gặp lại nhau qua bao đêm dài quen chuyện kể, những lần bất chợt tay trong tay, hơi ấm của bàn tay sẽ chia nỗi niềm riêng của nhau bỗng cũng rất tình cờ, nhưng đủ để đưa  hai tâm hồn thân nhau như đã hằng lâu mộng mị từ những ngày xưa mà họ lạc mất nhau...giờ gặp lại anh vẫn là người bạn giỏi giang luôn giúp cho đứa bạn nhỏ giải xong những bài toán khó.và em vẫn là đứa bạn nhỏ ngu khờ với bài toán giải không xong.

- Anh vẫn giỏi như ngày xưa...bây giờ hãy giúp nhau giải bài toán mà hai người bắt đầu từ khởi điểm của A và B...Tuy muộn màng nhưng đáp số cả hai  cùng biết được .chặng cuối của cuộc đời, đáp số vẫn muôn thuở là tấm lòng và sự cảm thông nhau, họ đã lạc mất nhau giữa biển đời bao la nhưng vẫn hoài chật chội nên khiến xui họ lại gặp nhau.

Hai mái đầu chớm bạc thì thầm kể cho nhau nghe những thăng trầm, bi thương của cuộc đời nhau và cùng nhìn nhau thầm thì câu" Duyên phận."

 Nguyên Hạ- Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: