Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

CHIỀU BUÔNG




     Bánh xe quay đều trong vô thức, những con đường quen thuộc mỗi ngày đưa Lam đến chỗ làm ...rồi lại đưa nàng về nhà, qua bao tháng năm, những hàng cây thay lá, trổ hoa,   theo từng mùa lá rụng rồi lại trơ xương cùng gió tuyết, cuộc sống của mọi sinh linh luôn quay đều theo bánh xe thời gian không ngừng nghỉ...

     Mới đó mà nàng đã hiện diện trên vùng đất này ngòai hai mươi năm, hai mươi năm quả không phải là quá dài với một đời người nhưng với thân phận của kẻ ly hương với biết bao khốn cực từ những ngày mới đến thật quả là không quá ngắn....Những thước phim dài tiếp nối những khốn cực của một đời người , bẽ bàng và mỏi mệt qua từng chặng dài rối rắm, cho mãi đến bây giờ nàng mới được thở phào nhẹ nhỏm trút hết mọi sầu lo. quang gánh cuộc đời nàng hầu như đã trang trải xong...còn lại bây giờ là những tháng năm trống trãi và ,,,nhìn lại bản thân mình, những được thua cũng đã rũ hết cùng cuộc đời và tha nhân.

     Những biến cố xảy ra trong cuộc đời , nhiều khi người ta không còn muốn nhắc hay gợi nhớ trong những khỏanh khắc bình yên, nhưng trong những lúc trà dư tửu hậu hay một mình chơi vơi giữa không gian tĩnh lặng riêng mình ...cảm xúc tự do tự tại và một khi nhận biết rằng phải quên đi những chuyện đau buồn là cố làm những việc khác để không còn nghĩ đến những buồn vu vơ , sợ hãi và những hối tiếc tìm về.


       Những cảm giác sợ hãi , lo lắng, bất an, khủng khiếp luôn chập chờn trong từng giấc ngủ , hay những buổi sáng tinh khôi một mình bên tách cà phê nóng, lặng thầm trong chỗ ngồi cố hữu của mình... Chỗ ngồi này, chiếc ly sành thân quen và những giọt đen sóng sánh, những giọt đắng thân quen đã làm nhân chứng cho những nỗi buồn cô đặc lại với những thân quen mỗi thời khắc đi qua, căn nhà tĩnh lặng và những đồ vật thân quen bất di bất dịch theo năm tháng.cuộc sống nàng đã được định vị theo đơn vị thời gian là những năm tháng của buỗi hòang hôn.

     Những buổi sáng tỉnh thức, trễ tràng trong chăn ấm, Lam cứ muốn nằm mãi trong cõi riêng của mình, 'biết mình tỉnh thức tức là mình còn sống", bước xuống giường bước ra ngòai cõi nhân gian...cõi người , ở đó còn có sự hiện hữu của ta:

      Ta bước về phía trước
       Có sương sớm
       Có ánh ban mai
       Có nắng trưa cháy bỏng
       Có nắng chiều vàng ươm
       Có gió đêm ...có cõi riêng
       Có thân phận cuộc đời
       Có sự hiện diện của mình trong cõi nhân gian

    Những tháng năm qua... thời gian tưởng chùng như vô tận, sống trong những đau buồn ủ rũ, tưởng như không thể nào thóat ra khỏi những dằn vặt, tự trách, ôm trọn những khắc khỏai rối rắm cho riêng mình, tự trách và thống hối....cuộc thăng trầm của cuộc đời ...đã khiến Lam phải dùng lí trí để đối nhân xử thế...vượt qua những tình cảm mà "lí trí " bảo cho nàng rằng 'không thể"


       Thời gian cũng phôi pha, mọi rối rắm cũng được mở ra , thóat ra khỏi hiện tại và trở về với "cõi riêng " của riêng mình, ở đó chỉ có riêng một mình LAM và chỉ một mình Lam với không kẻ chờ người đợi, tâm trạng lửng lơ bơi giữa bể nước trong xanh, ngất ngưởng ngửa mặt nhìn mảng trời trong xanh êm dịu, mỗi buổi sáng  trầm mình giữa hồ bơi với muôn lời huyên náo của  tha nhân, ở đó không có sự hiện diện của niềm đau, niềm khắc khỏai, niềm vui và cuộc sống bình an trở về mảnh liệt và vô ưu...đó mới chính là cõi riêng của Lam.

      Ở không gian mới tìm về với nàng,  không cần bờ vai nương tựa, không cần có bàn tay ai để nắm, không vội vội vàng vàng trở về nhà lo bữa ăn kẻo tối, không hề hãi sợ nỗi cô đơn, không hụt hẩng khi đêm về trở giấc. sự mạnh mẽ trở về cùng cuộc sống, bất cần đời và không hãi sợ vu vơ.
     Cuộc sống mà ở một thời gian đã qua trong quá khứ nàng rất hãi sợ, nỗi cô đơn khi bóng đêm trở về ...khi tường in vách một bóng đơn côi...thì nay chính là những phút "tĩnh lặng huyền bí " của cuộc sống.

     Trong những tháng ngày lăn lộn cùng cơm áo gạo tiền, nỗi lo toan chỉ hướng về công việc và trách nhiệm, phải đem mọi tiện nghi vật chất cho bản thân và cho người thân yêu đang cần sự giúp đỡ của Lam, quên bản thân, quên niềm vui, quên hận tủi, quên thân phận ...chỉ làm việc và hòan thành nhiệm vụ phải làm.

      Đến thời điểm mọi trách nhiệm đã đủ đầy, một mình trong căn nhà hoang vắng, giật mình tỉnh thức ...chợt rưng rưng nghe vang vọng tiếng còi tàu, nỗi cô đơn và nỗi buồn bùng cháy, trong bao nhiêu năm trường xa cách cõi người ta...lang thang trên thế giới ảo mông và không thực.

         Thế giới Mạng dẫn đưa bao người đến những điều không thật...nhưng niềm cô đơn và sự trống vắng đã dẫn đưa Lam đến một sai lầm " Cho rằng là cõi thật". tất cả chỉ là những ảo tưởng nhưng lắm khi tưởng chừng như "rất thật"...Âm thầm buồn, rồi lại âm thầm óan hận riêng tư, cũng chỉ lòng ai tan nát mà chỉ những 'bức tường ảo" thấu cho, Ảo ảo, thực thực như một giấc chiêm bao...Tỉnh thức trong bàng hòang tỉnh mộng , mới hay chỉ là "ẢO".

        Mang niềm đau và nỗi cô đơn, qua từng đêm trường hụt hẩng, Lam không còn sự lựa chọn nào, trong cái thành phố nhỏ mà bấy lâu Lam đã tách rời, nàng còn biết chọn ai ngòai anh, người ngòai đời mà tình cờ nàng gặp gỡ, cùng chung cảnh ngộ, cùng quê hương và cùng chung nỗi hoang phế tâm hồn.
       Một sự xót thương cùng độ trước niềm đau và sự óan hận của 'người bị phụ", họ đã vào cuộc.sẻ chia cảm thông để tìm đến một điểm chung là nương tựa nhau  trong cuộc đời.

      Những điều kiện của anh không hòan hảo, hai tâm tính không mấy phù hợp, nhưng anh đã đến đúng lúc, lấp vào khỏang trống hụt hẩng của tâm hồn mà Lam cần lấp kín, và những điều kiện tương đối , những điểm chấm về chàng thật thơm thảo:

       Hận thù người tình cũ...sẽ giúp chàng quên chuyện đã qua....
       
       Hơi vô tâm với người bên cạnh, sẽ nhắc chừng....

       Hơi nghiện thuốc lá...sẽ khuyên chàng bỏ hẳn....

       Hơi nghiện rượu....Sẽ bảo chàng lãng xa.

       Hơi nhát việc....Sẽ cùng chàng làm việc..../

   Những chữ 'Hơi" viết cho người luôn theo gió bay theo bàn tay thơm thảo của Lam, gần bốn năm trường làm người "vợ hiền" không  làm chàng thay đổi một điểm nào,,những vế đàng sau luôn không có lời hồi báo, làm sao thay đổi một con người khi người ta không muốn buông xa những hận thù cố hữu.
    Bất lực trước cuộc đời, ưu phiền từng ngày cố cột lại "cái rổ rá cạp lại"...nhưng chiếc rổ rá kia đã đến ngày rệu rã. càng cột ràng thì những mảng rách rưới lại càng lúc càng bung ra một cách thảm hại khôn lường.

     Ngày trước họ đã đến với nhau thật chóng vánh ...nhưng sao buổi chia ly cũng mang nhiều nỗi ưu phiền, bi ai.
     Hai tiếng chia xa tưởng chùng như một hồi chuông tỉnh thức chàng trong cơn mê lọan...nhưng không như Lam tưởng, sự óan hận trong chàng đã làm tiêu tán một niềm riêng...khi đo được lòng người qua một truông dài năm tháng mới thực sự 'bẽ bàng vì những cái không chung"...

      Chia xa....Lòng ai buồn hơn ai, người đi rồi, cõi này chợt rộng thênh thang, chỗ ngồi còn đó, nơi này vẫn từng ngày Lam ngồi chết lặng buổi đi về chở nỗi sầu man mác...chuyện qua rồi sẽ cho là kỷ niệm, vui hay buồn cũng là chuyện hôm qua.

      Người đi rồi, hay có khi nào trở về chốn này lần nữa...lặng thầm nghe tiếng lòng lăn nhịp trối trăn.

      Thời gian trôi đi êm êm, những buổi chiều về một mình trời giăng mưa khắp lối, một mình lặng thầm trở về căn nhà thân thuộc.buồn , vui ...chỉ còn lại chút bình an cho tâm hồn .

      Ngày qua ngày những cánh bướm vàng gãy cánh, những bông hoa tàn rụng  theo bóng trăng tà, vẩn vơ trôi như cuộc đời một chiếc thuyền nan trên dòng sông nhỏ.

      Những chiều tà nhớ về chiếc thuyền năm nào nơi quê cũ, chiếc thuyền xưa trôi như mảnh trăng tà không còn bến đợi, không bến nhớ bến thương, bến mộng mị, bến cũ, bến nao...
.Con thuyền đã tiêu hao mục nát, úp trên bến sông xưa,
  Chỉ hoang hóa vào buổi hòang hôn tĩnh lặng
   Có lẽ thời gian này với lam...Hạnh phúc nhất vẫn là sự tĩnh lặng
 

     Bình yên ở đâu đây...
     Nhuốm nỗi buồn lắt lay,
     Lòng vô tình như gió.
     Chiều nay chớm heo may...


      Chiều nay gió xỏa tóc chờ
      Có hay gió xóa giọt hờ hững rơi
      Bàn tay cố níu cơn mơ
      Chỉ là ảo ảnh mình sao bây giờ...


                       Atlanta  May 20th 2017

                       Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn


 

Không có nhận xét nào: