Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

Những bông tuyết trắng phau rơi lất phất, tuôn rơi phay pháy như những
lông chim bay tung vãi xuống cây cỏ của buổi chiều đông hệt như những
chiếc lông ngỗng trong tấm áo Mỵ Châu rải trên đất lạ ngày nào…
Mỗi lần ngồi ngắm những bông tuyết tinh khôi rơi vãi xuống cỏ cây,
tôi lại nhủ thầm “Những bông Tuyết lông ngỗng đang rãi tràn xuống vạn
vật.” ôi đẹp quá.
Hàng năm cứ gần ngày lễ Thanksgiving là những bông tuyết lông
ngỗng lại tung bay, những bông tuyết thật mỏng manh, rơi thật nhẹ
nhàng trên bờ cây lối ngõ, những cành cây trơ xương đang run lên trong
gió .

Chiều nay lại được những bông Tuyết ùa về khoát cho chúng tấm áo
khoác của nàng Mỵ Châu trong truyền thuyết, tấm áo giá rét làm buốt
giá những thân cây khẳng khiu tội nghiệp, ôi những chiếc lá vàng đang
run run trong gió.
Nhưng cũng có ai hay cho rằng tuyết lạnh lẽo quá nào ai dám đến
gần, tuyết như hù dọa mọi người ,  trong sự lạnh giá tuyết còn mời gọi
mọi người san sẻ nỗi buồn …tôi đã từng là bạn thân của tuyết.
Khi ánh nắng đổ dài trên lưng tuyết, những cánh tay buông lơi
chấp chới, những mảng hình hài tan nát vào cõi hư vô, một kiếp đời
mỏng manh tội nghiệp.
Tôi thường chép miệng thì thầm …tuyết và tôi…ôi những mảng
đời giá băng tội nghiệp.
Những ngày đông giá, tuyết rơi trắng lối đi về, hay những buổi
sáng một mình bên ly cà phê nóng, tôi đưa tầm mắt nhìn những bông
tuyết thôi bay đang bấu víu vào bờ cây ngọn cỏ, cảnh đẹp như trong
chuyện thần thoại..
.Xúc cảm trở về bên ly cà phê sáng, tôi khẽ thì thầm câu hát
mượt mà của bài hát “In the rain”…
Và thì thầm…
Tuyết trắng bay bay
Chiều nay trong đơn lạnh
Ta cô đơn trong giữa phố đông người
Ta cũng cần một bàn tay ấm
Ta cũng cần một bờ vai mạnh mẽ để dựa vào
Tuyết trắng ơi
Ta  cũng giống như mi
Nhân loại sợ chúng mình
Như chim sợ cành cong
Không dám chạm tay vào
Tuyết từ từ tan biến
Ta từ từ buông tay
Ta bất lực
Tình yêu nào cũng dối gian
Hạnh phúc nào cũng vỡ tan
Tuyết và ta cùng nhau hòa làm một
Tan biến và mất nhanh
Chỉ còn lại giọt nước cõi vô tình…
Giữa trăm ngàn nhiễu nhương …thế sự
Không phải tự nhiên mà tuyết lại cứ rơi, sự giao thoa của vũ trụ, sự
luân lưu của đất trời, sự giá rét của thời gian nào trong năm, cho vạn
vật đắm chìm trong giá rét, có ai hiểu nỗi lòng của những trận tuyết
của ngày đông, không phải tự nhiên mà tuyết muốn đem lạnh giá cho mọi
người, mà phải có một sự linh thiêng và cần thiết cho sự giao hòa của
vạn vật..
.Trong cõi đời thường chật chội này, không có sự giao hòa nào là
vô tình mà có chăng là sự vô tình của mỗi con người mà thôi ,những sân
si của nhân loại, những lời sáo ngữ đầu môi…sao không tinh khôi như
những bông tuyết lạnh….
Tôi vẫn mong đợi mỗi năm khi những trận tuyết đầu mùa đến
chậm…và cũng không phải tự nhiên mà tuyết lãng quên nhiệm vụ ở một
nơi chốn nào, nhiệm vụ của mỗi sinh linh, lặng thầm và mất hút
Và cũng không phải tự nhiên mà tôi hay viết, những chữ viết không
hay, những câu văn không sáo ngữ… tôi cũng biết rằng có ai đó cũng
ngóng đọc, tôi cũng mong chờ mắt ai lướt qua những con chữ của tôi
viết ra…hệt như mùa đông về muôn vật vẫn mong có cơn tuyết nhẹ.
.Mỗi lần nhìn tuyết phủ dày trên lối đi về, tôi lại buồn hơn
chút nữa, nhưng không dám khóc vì sợ giọt lệ mình biến thành một giọt
tuyết và sẽ bị đóng băng.và có kẻ lại thẫn thờ…Sao em lại buồn chi.
Chiều nay trời trở lạnh
Những lớp tuyết dày phủ cả lối đi về
Em không muốn
Mặc thêm hai ba áo
Chỉ mong sao:
Đàng sau mình có kẻ
Khoát cho em tấm áo …phía sau lưng
Em không muốn
Buông câu nào hơn nữa
Chỉ xin tiếng thì thầm
Em có lạnh không em ???
Hôm nay trời trở gió…hãy vào nhà, cảm lạnh tội thân em.
Những cảm xúc của con người giữa buổi đông về thật ấm áp …chuyện đôi ta.
và bây giờ ta đã cùng người yêu dấu kể nhau nghe và cùng mơ về một
chuyện cổ tích xa xưa:
Chuyện kể rằng ngày ấy tuyết cũng mang đủ hình hài và trái tim,
tuyết cũng yêu thương một chàng trai lạ bằng trái tim lạnh giá…và
chưa một lần thổ lộ.
Cho đến một ngày chàng trai tìm gặp một cô gái xứ mặt trời…họ kết
thành đôi.tuyết vẫn ruổi rong kiếm tìm người tình yêu dấu.
Tuyết ưu phiền và rượt đuổi theo chàng trai, khi tay chạm vào
người tình trong mộng thì những bông tuyết trên mình bỗng tan chảy vào
cõi hư vô, trái tim tuyết bỗng tan biến và hủy diệt, những giọt  nước
chảy thành dòng xuống cõi vô tình.
Ôi một tình yêu không tưởng…
Tuyết đã biết mình yêu ai và đã đưa tay chạm nhẹ để tan biến vào
vũ trụ, và đã thật thà trong cảm xúc của mình.tuyết đã làm theo tiếng
gọi của con tim.
Trong cuộc đời của mỗi con người trong trần gian này, có những
người cứ biết yêu mà không thực thà với cảm xúc, trong nỗi đau và nỗi
buồn mà không dám đối diện với cảm xúc của mình, lòng thì bảo cứ quên
mà trong tâm tư cứ nhớ, nhưng không dám thốt thành câu là không sánh
bằng sự mãnh liệt của sợi tuyết mùa đông.
Rồi tất cả sẽ trở về cát bụi mà thiên thu không thốt được nỗi lòng nhau.
Hãy cám ơn nhau : với những cuộc tình mà biết tỏ cho nhau, những
nhịp đập con tim biết hòa chung làm một, ôi hạnh phúc trần gian không
còn thời gian cho nhau nữa.
Tất cả sẽ tan biến vô tình như những sợi tuyết tan.
Trở về cát bụi,
Em muốn làm bông tuyết tan
Biến thành nước ngấm vào huyệt lạnh
Tuyết và em hòa làm một
Hãy chạm tay vào
Giọt nước hóa thinh không
Hãy nói cho nhau lời muốn nói
Hãy viết cho nhau
Những tiếng yêu thương thốt giữa đời.

Không có nhận xét nào: