Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

( Ngày cuối tuần sắp đến, gởi lên một truyện ngắn viết từ năm 2011. Mời cả nhà cùng vào đọc nhé, bài này tác giả muốn tặng một bạn học cũ ngày xưa..đã cùng ngồi chung lớp với nhau từ năm Đệ ngũ, sau vào Sư phạm cùng nhau một lớp....nhưng có lẽ bạn ấy "sẽ không vào đọc..." Mời cả nhà...)
 

      Xếp thêm vài món đồ cuối cùng vào chiếc va li kéo nhỏ, chuẩn bị xong các thứ để ngày mai Hảo lên đường vào Saigon họp lớp cùng bạn bè. niềm háo hức dâng tràn, vì ngày mai Hảo sẽ cùng đám bạn líu lo với bao nỗi vui hạnh ngộ ...

    Bước xuống sân trước nhà vươn vai mấy cái rồi nhón chân hái mấy bông hoa Ngọc Lan, bum búp, trắng đục,  thoảng hương thơm dịu nhẹ, khẽ khàng đưa lên mũi hít lấy chút hương thơm dấu ái ấy thật sâu vào lồng ngực, Hảo đặt sáu bông Ngọc lan trên chiếc đĩa nhỏ trên bàn thờ chồng, tay lần mở cuốn sách đặt bên cạnh.

Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui

Áo có màu nên áo cũng chưa phai

Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ

Tôi đưa người hay tôi đưa tôi

   Là bài thơ Tiễn Biệt của Nguyên Sa hiện ra trên trang sách Hảo vừa lật mở, thói quen mỗi ngày của Hảo khi mỗi lần đến trước bàn thờ chồng Hảo thường mở một trang sách, để nhẩm đọc một bài thơ nhỏ hay một đoạn báo ngắn trước nhân ảnh chồng như một lời nhắn gởi, sẽ chia với người quá cố, thắp cho Lâm một nén nhang...nàng thấm thì; mọi việc sắp làm như thể lâm vẫn còn hiện hữu

-Ngày mai em đi, gặp lại bạn bè cũ của chúng ta, mình hãy phù hộ em đi đường bình an mình nhé.Con mình sẽ sang nhà Ngoại một ngày, mình an tâm em đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo rồi, giờ em ra Nghĩa trang thăm anh đây.

   Cắm ba cây nhang vào bát nhang  giữa bàn thờ, Hảo ra lấy xe và cắt thêm mấy bông hoa cùng chai nước đem theo đến thăm mộ chồng trước khi rời thành phố.

     Nghĩa trang chiều nay vắng lạnh, buổi chiều thứ sáu vẫn như mọi ngày, không phải là ngày rằm hay mồng một, bóng nắng đỏ quạch một đường sãi dài sau  dãy núi sau lưng nghĩa trang, dắt xe len lỏi trong những hàng bia mộ cáo dọc cái ngang. những tấm hình của người đã khuất không nhìn thấy nhau.

      Ngôi mộ màu xám nhạt bóng loáng màu đá rửa của Lâm hiện ra trước mặt, khuôn mặt Lâm của những ngày tuổi trẻ, mài tóc bồng bềnh, nụ cười rực rỡ,  Hảo đã cố tình chọn tấm hình Lâm của lứa tuổi hai mươi...
      Ngày hai người bắt đầu yêu nhau, những kỷ niệm tìm về lảng bảng.mỗi lần ngồi nhìn ảnh chồng, Hảo như nhìn thấy anh đang nhìn mình thật đằm thắm, đắm say và thật hồn nhiên.

      Những ngày mộng ảo, thần tiên của họ như ẩn hiện lung linh trước mặt...huyền ảo và thật ấm áp...

      Du hồn vào vũng sáng tối với giọt nước mắt vô tình chảy vội...

      Trong hư ảo nàng chợt cảm nhận như có một bàn tay đặt trên vai mình bóp nhẹ, cái cảm giác y như ngày Lâm còn bên cạnh, anh vẫn thường bóp nhẹ vai nàng khi mỗi lần đến bên vợ, sau những giờ miệt mài bên chồng bài vở của học trò hay những lần ngồi coi tivi với nhau, trước khi đi làm một việc gì Lâm vẫn thường có cử chỉ này với vợ...bây giờ cái cảm giác ấy lại hiện về trong hư hư thực thực, nhẹ tênh và bay bổng...

    .Hảo choàng tỉnh cơn mê khi tiếng đứa bé lay mạnh vai Hảo:

_Cô ơi, gần tối rồi nghen cô, sao cô cứ ngồi ngủ ở đây?

-Cám ơn cháu, tối rồi  sao???cô về đây

    Dắt xe ra khỏi nghĩa trang, trên đỉnh núi xa chỉ còn lại một phần mặt trời đỏ ối đang sắp mất hút, bóng chiều đã trãi dài trên khắp lối đi về..Lòng buồn diệu vợi, xe đi qua những con đường quen thuộc, dắt xe vào căn nhà vắng lạnh, thẫn thờ bên bàn thờ chồng, lần tay mở trang sách chiều nay chưa xếp lại.
mắt dại khờ nhẩm đọc tiếp mấy câu của bài Tiễn biệt.

Sao người không là một cung đàn

Cho lòng tôi mềm trong tiếng than

Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc

Khi gió se trùng cuốn không gian

     Giấc ngủ chập chùng trong cơn mê mang theo cái cảm giác lâng lâng thoải mái của bàn tay mạnh mẽ xoa bóp bờ vai lạnh lẽo mỗi ngày, đôi khi nàng cũng nhận biết qua những lần chợt tỉnh dậy trong trễ tràng, nhưng Hảo cũng không cho là mộng hay thực...
     Những lần thấy Mẹ ú ớ , quẫy đạp trong cơn mê thì dứa con gái của Hảo gọi Mẹ dậy và lấy khăn nóng đắp lên mặt cho Mẹ...Hảo vẫn muốn gìn giữ những cảm giác ấm áp ấy mãi.
 
     Ngày kinh hoàng đã qua gần hơn bốn  năm, thời gian qua nhanh quá, nhưng Hảo cảm nhận mới đâu đó.

     Lâm ra đi mãi mãi không về... trong một tai nạn xe cộ, nhân một lần về thành phố giao nhận hàng cho công ty chàng làm việc là một hảng thầu xây dựng các công trình thiết kế, Lâm bị tai nạn và đã qua đời , chiếc xe đổ từ trên đường đèo xuống vực sâu...thân xác chàng được bó trong mảnh vải lớn, bỏ vào chiếc hòm thiếc mang về...Đất trời sụp đổ trước mặt, dưới chân.Hảo đã chết lịm nhiều lần, nhưng sức người tuy cạn kiệt, nhưng nàng vẫn cố đứng dậy để chăm sóc đứa con gái thân thương của hai người

    Không được nhìn hình hài chồng lần cuối, không được vuốt mắt chồng lấy một lần.

     Hảo đã sống trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm với đứa con gái lên mười. nàng vẫn đi dạy học, vẫn vào ra như một cái bóng và vẫn thầm thì cùng Lâm trên mọi buổi đi về, trên mỗi công việc, và hàng ngày Hảo vẫn đọc sách báo cho chồng, vẫn ngâm nho nhỏ những bài thơ mà cả hai cùng ưa thích...Nghe không biết bao nhiêu lần những ca khúc mà cả hai yêu thích.

    Thỉnh thoảng có người bảo rằng vẫn thấy Lâm vào ra trong căn nhà như ngày trước, vẫn có những hôm đi về thấy một đống cây xếp trước cửa nhà ...mà không thấy ai đem đến...và một vài hiện tượng lạ, khó tin vào mắt mình, nhưng Hảo vẫn thấy vui.

    Rồi những tin đồn là trong nhà Hảo có MA , Mẹ con Hảo vẫn điềm nhiên sống, vẫn vào ra và không nhìn thấy gì cả, lòng nàng luôn mong đợi được nhìn thấy anh  cho thoã chờ mong.

  Chỉ là chiều nay sao bỗng dưng lúc ngồi bên thềm mộ, lau chùi những bụi bám trên mặt đá, bỗng Hảo thấy buồn ngủ và mệt mỏi, cái cảm giác quen thuộc của một bàn tay ấm bóp nhẹ nhàng một bờ vai...

   Hảo cứ muốn giữ hoài cái cảm giác thân thương đằm thắm  ấy cho mình mãi và  không mảy may run sợ, nếu quả Lâm vẫn theo Hảo trong suốt cuộc đời còn lại của nàng thì quả là một hạnh phúc biết bao...Hảo vẫn êm ái đón nhận và mong mỏi được nhận những yêu thương xưa cũ.

     Chẳng là tình yêu là một hư ảo, một thăng hoa nhất của cuộc đời mỗi con người, nàng cũng chỉ cần một bàn tay ấm để sẻ chia, một nương tựa tinh thần khi cô đơn buốt giá...thế là đủ.

    Bây giờ bên cạnh nàng đang có một tình yêu vô hình của người chồng, của người yêu phủ che , bảo vệ thì quả là Hảo quá hạnh phúc, tuy tình yêu ấy không thực, nàng không nhìn thấy, không hiện diện trong cuộc đời này, nhưng hạnh phúc vẫn bãng lãng quanh hai mẹ con Hảo.

_An ơi, chiều nay trước khi sang nhà Ngoại ngủ, con nhớ thắp lên bàn thờ bố ba cây nhang , đợi khi nhang tàn rồi mới đi nghen con.

_Dạ con biết rồi, có cần đọc sách hay báo gì cho Bố nghe không hở Mẹ?

_ Không cần đâu con, Mẹ đã mở sẵn một tập thơ cho Bố rồi .

    Trong khi chờ xe ông Bảy Tài đến đón đi, nàng còn đọc tiếp mấy câu thơ trong bài "Tiễn Biệt".

Người về chiều nắng hay đêm sương

Người về đò dọc hay đò ngang

Câu thơ sẽ là lời hò hẹn

Nhưng nói làm gì tôi xin khoan

   Thắp xong ba cây nhang và cắm vào bát nhang, Hảo đi vào buồng tắm trước khi chiếc xe đò mười hai chỗ ngồi của ông Bảy Tài đến tận cổng đón Hảo về thành phố họp lớp học ngày xưa của Hảo và Lâm.

    Bỗng nàng có cảm giác như ai mới tạt vào người một xô nước lạnh, những giọt nước vương vải từ đầu xuống chân, làm ướt cả bộ quần áo trên người Hảo...
   Hảo nhìn quanh không thấy ai cả, Bé An vẫn ngồi viết nơi bàn viết chỗ cửa sổ, đối diện bên kia là bàn thờ Lâm, phòng khách vẫn sạch sẽ, gọn gàng, trong bếp vẫn không người vào ra, phòng ngủ vẫn đóng im lìm.

_ Cô giáo ơi, rồi chưa mau lên cô...Đi sớm về sớm cô ơi.

    Tiếng người chủ xe gọi ơi ới trước cổng nhà...Kể từ khi chính quyền mở cửa, vấn đề đi lại cũng dễ dàng hơn xưa, mỗi khi cần đi đâu là chỉ bấm điện thoại hẹn chủ xe đến tận cổng đón đi, không còn cái cảnh xếp hàng dài dằng dặc, chen lấn, xô đẩy nhau như thời bao cấp

     .Hôm qua Hảo đã hẹn xe sáng nay đến đón nàng về thành phố họp thường kỳ mỗi năm của lớp nàng và Lâm học chung ngày xưa.

    Nhìn chiếc vali nhỏ nằm bất động giữa nhà, nhìn vào gương soi thấy mình ướt sũng từ đầu xuống chân như ai mới xối tắm cho nàng một xô nước lớn, những giọt nước làm hoen chút phấn nhẹ trên mặt, chút son môi nhạt nhòa...những giọt nước vô hình thấm vào tứ chi lạnh giá, nàng khẽ rùng mình

   Hảo ngồi phịch trên mép phản định thần và bảo con chạy ra báo với người tài xế xe đò là nàng bị mệt và không đi nữa.

    Tiếng xe nhẹ nhàng rời con đường và mất hút sau làn bụi mù.

    Hảo thẩn thờ đến trước bàn thờ thắp cho chồng thêm một cây nhang...bỗng cây nhang trên bàn thờ vụt phát sáng và mất đi phân nửa, chỉ còn lại cái tàn cao nghệu và cong queo cỡ một gang tay.

Hảo kéo Vali vào phòng xếp lại những quần áo, vật dụng vào chỗ cũ, thay bộ quần áo ướt sũng...và gọi điện thoại báo tin cho một người bạn ở thành phố biết tin là Hảo bị bệnh và không thể tham dự cuộc họp mặt lần này và hẹn các bạn năm sau.

    Sấy  khô một bên tóc bị ướt vì nước. Hảo lên giường lơ mơ,  không nghĩ ngợi, không tra cứu vì sao mà có những giọt nước làm ướt mẻm bộ quần áo trước khi nàng rời nhà, cản bước chân nàng một lần rời nhà đi xa.
    Nàng thầm hiểu là Lâm không muốn nàng ra đi nên có sự cố ấy, nhưng làm cách nào có những giọt nước tứ tung lên người nàng thì quả là bế tắc trong tư tưởng Hảo...

    Hảo chỉ man man trong lòng là Lâm không muốn nàng ra đi trong lần đi xa này, và Hảo đã không đi, chỉ biết vậy thôi, Hảo thiếp dần vào giấc ngủ lơ mơ...Trong ảo giác có đôi bàn tay xoa bóp bờ vai lạnh.

_ Cô giáo ơi, sao sáng nay cô biết chuyến đi này không may sao cô không báo dùm tui, cô giáo ơi...

Hảo choàng tỉnh ngủ, bước ra sân trước, tiếng người đàn bà to béo, vợ của ông Bảy Tài, chủ chiếc xe đò sáng nay đến đón nàng

_ Chuyện gì đã xảy ra? chuyện gì đã xảy ra vậy chị Bảy?

_Cô giáo ơi, tai họa rồi, chiếc xe chồng tôi lái sáng nay bị rớt xuống đèo tiêu tan hết rồi...cô ơi là cô, sao cô biết trước không đi , mà không nói dùm tụi tui??? tiếp theo là tiếng xịt mũi và những lời kể lể...

_ Trời đất, vậy sao? Tui đâu biết gì...

  Hảo lạc thần, lảo đảo quay lui... Hái vội mấy búp Ngọc Lan , bóp nhẹ giữa hai lòng bàn tay, vào nhà đặt lên chiếc đĩa nhỏ trước khung ảnh của chồng, đưa tay chùi lớp bụi mỏng trên khung ảnh, nhìn ánh mắt Lâm dịu dàng nhìn Hảo, bờ môi anh với nụ cười khép kín, lẩn khuất một nỗi buồn....ánh mắt lung linh thần thoại.

     Mỗi lần nhìn ảnh chồng và chạm vào đôi mắt ấy là Hảo cúi đầu quay mặt , nước mắt ứa ra, nàng lẩm bẩm

_Lâm ơi, cám ơn anh, nếu sáng nay em đi, con mình sẽ ra sao??? Bé An chỉ mới tròn tuổi mười lăm. ai sẽ chăm sóc nó, ai sẽ vào ra ngắt những búp hoa Ngọc Lan, ai sẽ thăm viếng mộ anh mỗi tuần?

_ Cho dù chúng ta sẽ bên nhau vĩnh viễn nhưng Lâm ơi, tội cho con mình quá nếu nó mất cả cha lẫn mẹ, còn đớn đau nào hơn nữa đâu anh.

_ Lâm ơi, tình yêu là thế đấy, anh đã chọn cho em một con đường là phải sống để bảo vệ cho con, em phải sống để chu toàn trách nhiệm của chúng ta, mình đã sinh ra nó, mình phải dưỡng nuôi nó nên người .Cám ơn anh.


   Hảo đã gục khóc nức nở bên bàn thờ chồng trong ảo giác  ấm nồng của đôi bàn tay bóp nhẹ vào hai vai êm ái...hơi ấm chuyển sang chút lạnh giá khẽ khàng câm nín.

    Cây nhan trên bàn thờ Lâm đã cháy gần hết với cái tàn cao nghệu.

     Hảo miên man với mấy câu thơ của bài thơ "Tiễn biệt" gởi theo khói hương cho chồng trong buổi chiều về ấm một bàn tay của hai thế giới âm dương  cách biệt mà hồn vẫn giữ cho nhau;

Sao người không là một con đường

Sao tôi không là một ga nhỏ

Mà cũng có những giờ gặp gỡ

Cũng có những giờ chia tan ? 

    Bóng nắng đổ dài trên lối đi có hai hàng cây chụm ngọn, lối vào nghĩa trang chiều nay như dài ra dưới chân người góa phụ , lăn hoài những vòng quay của bánh xe trên những lối chân quen...Gió vẫn thì thào như bao lời tình tự cuộc tình, nàng ngồi bên mộ chồng...mãi khi vũng tối bao trùm cảnh vật...

    Hảo lần bước...trở về nhà...Thiếu dấu chân quen.


Atlanta July 24th 11

 Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: