Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2017

alt

Người lái đò và con thuyền nhỏ trên bến sông vẫn là hình ảnh thật buồn . ghi một nỗi khắc khoải trong lòng lữ khách sang sông một nỗi nhớ bãng lãng.

Hàng ngày tôi vẫn thường ngồi trên bậc tam cấp trước nhà vào mỗi buổi chiều về, lòng xốn xang ngóng đợi bóng Mẹ hiền .Mẹ tôi đó người đàn bà chân quê cần cù nhẫn nại, dầu dãi sớm chiều bương ba chợ trên ruộng dưới, lặn lội thân cò nuôi đàn con dại.

Mỗi buổi chiều về chuyến đò ngang trễ tràng với lòng chờ mong khắc khoải của mấy chị em tôi, cuộc đời Mẹ gắn liền với chuyến đò ngang cho kịp buổi chợ, sớm tối đi về thân dầu dãi nắng mưa. Những lần đi về trên vai quang gánh, chuyến đò ngang cuối cùng vẫn giống như mọi ngày với quang gánh trên vai.

Chiếc đò ngang bé nhỏ đi kèm với nỗi mong chờ mỏi mắt suốt tuổi thơ tôi và đi sâu vào tiềm thức từ những ngày còn thơ bé.

Tôi vẫn thường tập xếp những chiếc thuyền con bằng giấy học trò. Từ khi chưa xếp được những chiếc thuyền có cánh buồm ở giữa, chỉ đơn thuần là chiếc thuyền nhỏ như chiếc thuyền chở chuyến đò ngang của ông bảy chèo đò , mỗi ngày đưa Mẹ tôi sang sông họp chợ.

Con đò đã đưa niềm vui đến với tôi mỗi ngày khi chờ Mẹ về chợ, cho đến trò chơi thả thuyền giấy vào thau nước của những buổi trưa hè, hay theo dòng nước mưa thả những chiếc thuyền theo con nước ngâp.

Ngày ấy chúng tôi nào có được những món đồ chơi như lũ trẻ ngày nay, chiếc thuyền giấy gấp tay , cánh diều tự mình làm thả bay trong buổi chiều lộng gió. niềm vui đến thật gần và bỗng thật xa...

Chiến tranh đã mấp mé đến dần bên bờ ruộng , ao sâu vào những đêm trăng mờ...những lo toan ngút cháy. Những gia đình lìa xa làng mạc, chạy đổ về thành phố để kiếm sống và mưu cầu sự an toàn. Làng mạc cũ và những chuyến đò ngang không còn nữa.

Ông Bảy chèo đò ngày nào đưa Mẹ tôi qua sông đã ra đi sau một cơn bạo bệnh, chiếc đò cũ mục nằm úp trên bờ sông vắng đã nhiều ngày tháng không người kế nghiệp, những bãi cát trắng tinh bồi dần theo năm tháng, bến sông xưa bên bồi lấn chìm bên lở. Những người dân làng tôi sang sông chỉ băng ngang tránh vũng nước ướt chân.

Hình ảnh người lái đò vẫn in mãi trong tôi một con người trằm mặc, ngẩng nhìn thế gian mỗi ngày ghi vào tâm thức mỗi ngày rồi bỗng một ngày lặng lẽ lìa xa bến sông, tôi vẫn hình dung ra ông vào mỗi lần trở về quê cũ, nhớ về ông như người lữ khách xa quê đã nhiều năm ngồi nhớ lại một cuộc tình xa mờ mà thời gian đã xóa nhòa theo năm tháng thật xa.

Người lái đò và những chiếc thuyền giấy của tuổi ấu thơ đã hằn sâu vào cuộc đời tôi, những trò chơi mà tôi yêu thích, không tốn kém nhưng vẫn cho tôi những niềm vui ngày ấy, với những chiếc thuyền giấy bé nhỏ mỏng manh, thả trên vũng nước đọng của một trận mưa nào ngày ấy, niềm vui vỡ òa theo năm tháng.

Những ngày lớn hơn, tôi thường ngồi trên bãi biển, thả tầm mắt giong theo những cánh buồm xa, những chiếc tàu lập lòe ánh đèn xanh đỏ từ xa, những con thuyền giong ra biển lớn, chuyên chở bao cuộc đời vào chốn phong ba hay đến chốn bình yên...Tất cả chỉ còn trong nỗi nhớ.

Bây giờ ngồi cầm những tờ giấy tập xếp lại những chiếc thuyền bé xinh như của ngày xưa, tay mân mê vuốt cho từng nếp gắp hằn sâu thẳng nếp, muốn tìm thả vào chậu nước cho chúng trôi lững lờ mà mộng tưởng chuyện ngày xưa...năm tháng đã xa mờ, thời gian có chờ đợi ai đâu mà lòng mơ hoài niềm nhớ nhung khắc khoải.

Tôi muốn tìm về lại bến sông xưa, ông lái đò đã không bao giờ còn trên bến vắng, những khách sang sông trong đó có Mẹ tôi, giờ cũng đã không còn.Những đứa bé thơ ngày nào trên bến sông ngóng Mẹ, giờ đã bương bả tận trời xa, cảnh vật bây giờ sao bỗng thật xa, chỉ còn lại trong tôi những nhớ nhung hoài niệm,

Bến sông xưa trong tôi còn giữ lại
Chiếc thuyền con trên bãi cát thật xa
Bờ cát trắng sông xưa còn giữ lại
Thuyền úp trên sông con nước xuôi giòng

Ông lái cũ đã không còn thấy nữa
Là chẳng còn trở lại bến sông xưa
Đứa trẻ ngày xưa nô đùa bãi cát
Bạc mái đầu...Lơ lửng giấc chiêm bao


Atlanta Feb. 26th 11

 Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: