Thứ Ba, 31 tháng 12, 2019

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI( QUA RỒI MỘT NĂM...)

Những ngày cuối năm luôn là thời gian chúng ta nhìn lại mình ...Cuộc sống luôn mãi không có sự công bằng , Mỗi con người là một tinh cầu khác biệt...
     Hãy cứ cân bằng lại bản thân và những người xung quanh để bước đi mà không phiền não, không hổ thẹn với bản thân với tha nhân.
     Mỗi ngày trôi qua...ta còn cái cảm giác được ngủ ngon trên chiếc giường của mình, giang rộng đôi tay, nhắm nghiền hai con mắt, mộng tưởng về những hồi ức xa xưa...đó chính là hạnh phúc mà ta còn có được.

       Thời gian ...và công việc làm người ta quên hết mọi việc xung quanh, công việc đa đoan làm tâm hồn mụ mẫm, thơ văn chữ nghĩa không màng ghé thăm...
     .Mỗi ngày ngắm nhìn những bông hoa lặng lẽ khoe màu theo từng mùa mưa nắng...rồi lặng lẽ úa tàn theo quĩ đạo bất biến của vũ trụ.vậy là cũng đã may mắn lắm thay.
      Những lối rẽ của đời người rồi cũng lướt qua, những nghịch cảnh cuộc đời cho ta thêm mạnh mẽ vượt qua bao cơn gió ngược, bao mảnh vỡ cuộc đời luôn để lại trong ta không chút nhạt phai.

       Năm tháng sẽ xóa nhòa bao khổ hận, sẽ qua đi theo thời gian, nhưng chữ ân tình , chút tình thâm luôn còn mãi trong tâm thức mỗi người lúc buổi chiều tà.

      Lợi danh há tựa bóng mây chìm nổi 
      Chữ ân tình luôn còn mãi không phai 

   Khi về già mới nhận ra rằng : " Tình yêu...có không trong cuộc đời này...cũng chỉ là thứ yếu " 

     Cuộc sống đời thường của hai người với nhau : " Không mệt mỏi chán chường nhau ...chính thực là hạnh phúc trần gian"

       Buổi thanh xuân ai cũng coi trọng chữ tình, vật quí cõi trần gian...Nhưng qua bao sóng gió cuộc đời, sự chán chường nhau trong đời sống, ...lúc chia ly mới biết mình đã làm đúng và không hối tiếc việc đã làm... 
       Bà lão ly hương , nhớ cố hương khi mỗi lần năm hết...thời gian rượt đuổi nhạt nhòa trên mái tóc, bàn tay khô cứng với những đường vân tay bất biến theo tháng năm...

      Một thoáng Xuân về khắp đó đây cái cảm giác lạnh buốt bàn tay chợt mới hay:

       Cũng sắp xuân về nơi xứ lạ
       Bùi ngùi vọng nhớ đất nước xa 
       Bao mùa Xuân đi qua trên mái tóc
       Nhớ quê nhà lữ khách tận phương xa...
       
.Mấy lần trở lại nhà vào dịp Tết, hưởng lại không khí thân quen nơi quê nhà ...Những con đường ngày cũ đã thay tên, những đèn màu xanh đỏ, tiếng nhạc réo rộn ràng, thành phố cũ nay không còn như ngày xưa tôi đã từng ghi lại trong bộ nhớ già nua 

      Người lữ khách già nua trở về quê cũ ...
     Mong tìm lại chút hương xưa...Tất cả đã thay đổi dưới mọi hình thức và không còn một chút gì mà tôi hằng tưởng tượng trong đầu óc tụt hậu của mình....
 
      Bao nhiêu năm bươn chải nơi xứ người với tâm thức bôn ba, chắt chiu cùng cơm áo gạo tiền, bên những cảnh vật hầu như không thay đổi theo năm tháng, vẫn từng ấy công việc, với từng ấy màu sắc, với từng ấy người khách hàng khác màu da và chủng tộc, dễ tính và rộng rãi với cuộc sống đủ đầy và thánh thiện.

      Trở lại mái nhà xưa, lòng nôn nao với biết bao ngỡ ngàng vì cảnh vật lắm đổi thay...Tìm lại những bạn bè thân quen ngày cũ, lắm đứa đã không còn...còn lại những bạn bè mới quen, hay đã gặp trong nỗi niềm quên quên nhớ nhớ, khoát lên mình họ những tấm áo nhạt nhòa màu sắc, hoạt náo giữa sắc màu, thời trang và tuối tác không cân xứng, lạ lẫm giữa mắt nhìn của một người già "tụt hậu là tôi"...

     Thấy hơi sai sai đúng đúng ...nhưng cũng vui mắt hơn là phải nhìn thấy những cụ già cùng thời tôi mà ở nơi này tôi từng gặp.. Ở nơi này, tôi đã từng nhìn thấy những lão ông , lão bà cùng thời tôi, ngày cuối tuần hay nhóm họp ở các hội Cao niên, hội người già, họ cũng ca hát, xưng tụng nhau những chức vụ của một thời quá vãng, cũng nhảy nhót, khoe quần là áo lượt...nhưng vẫn u uất một nỗi buồn hầu như họ đang trách cứ thời gian không dừng lại.

      Ngẫm rằng: Nhũng ngọn nến đà sắp tắt đang bùng lên thắp sáng những niềm riêng...   

       Quay lại chỗ của mình ...những năm tháng nhạt nhòa phủ đều lên mái tóc với những sợi bạc đìu hiu, chầm chậm bước chân thân quen với những cảnh vật không hề thay đổi theo năm tháng....mới hay xứ sở này, nơi chỗ mình đang sống gởi ; " Lại không mấy đổi thay ", đất nước tôi tuy không tiến bộ hơn người nhưng thay đổi bộ mặt bên ngoài nhìn chóng mặt khi mỗi lần trở lại thăm quê nhà qua biết bao tháng năm nhung nhớ..

     .Cảnh vật đổi thay và tình người biết sao ơi hỡi.... Những năm tháng qua đi trong cuộc đời ...bương bả lướt qua những cơn gió ngược, lượm lặt lại những mảnh vỡ cuộc đời đã ghi dấu trong lòng mỗi người không chút nhạt phai...hỉ, nộ , ái , ố ...là những thường tình mà ai cũng từng bước qua trong cuộc đời.qua rồi những niềm vui và lao khổ.
       Năm tháng qua thật nhanh và mất hút trong màn sương của cuộc sống :

     Lợi danh như bóng mây chìm nổi 
    Nhân nghĩa bỏ sót một chữ tình 

     Ngày cuối năm để chút thời gian nhìn lại mình....trong nỗi buồn đơn độc, chợt ngẫm ra rằng ;' Muốn tìm ra một tâm hồn đồng điệu thấu hiểu nhau trong cuộc đời, thật khó hơn tìm kim nơi biển bắc" Người xưa đã từng thảng thốt gởi lại ngàn sau :" Quen biết khắp thiên hạ...Tri âm hỏi mấy người"

       Rằng hay đời người  là ngắn ngủi, mấy ai tìm ra người cảm thông thương yêu nhau chân thực, những người đã và đang có được hạnh phúc trần gian ấy, thực là hạnh phúc ...Kiếm tìm một tình cảm thiêng liêng xứng đáng theo góc nhìn của mình :" Một người chính thực là một con người mạnh mẽ, không hèn nhát khi gặp cảnh trái ngang, biết bảo vệ và nâng niu những gì đối phương mến thích, biết chở che khi ta gặp oan khiên"

       Không cần phải gần nhau mỗi ngày như hình với bóng nhưng thấu hiểu và luôn dõi bước tìm nhau trong từng ngõ tối cuộc đời, bảo vệ nhau , giúp đỡ nhau trong tâm khảm cuộc đời nhau...

     Phải chăng vũ trụ này vẫn còn lại  hai hạt cát vô danh, được hiện hữu trong cuộc đời trên biển cát ...khi mỗi lần bị những đất cát cuộc đời bãi bôi, lợi dụng, rẻ khinh..

.   Hạt cát vô tình lại thêm lần giang tay cứu đỡ dắt díu nhau , cảm thông không mời gọi.
    
  Giữa trần thế, tôi chính là hạt cát..
  Trôi lênh đênh...theo năm tháng hao gầy 
   Chỉ người biết...Tôi chính là hạt cát
  Hạt cát vô tình rơi rớt biển xa...

  Ngày cuối cùng của năm, một năm đầy hoảng loạn vì dịch bệnh, một năm thất bại của mọi nhà, nhưng ai còn giữ mạng là cũng muôn vàn may mắn...Hãy chắp tay cảm tạ Thưỡng đế đã bao dung và chở che cho lão bà còn hít thở bầu trời tự do, không khí giá rét của những ngày cuối năm :"Tai qua nạn khỏi"

    Xin muôn vàn cảm tạ.

     Atlanta Ngày cuối cùng của năm 2020

          Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: