Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

HỒI ỨC XUÂN

Những vệt nắng vàng đổ dài trên bờ cỏ úa, nắng vàng lung linh trên những cành cây trơ trụi, những con chim vẫn chưa thấy bay về chốn này vì mùa đông lạnh , lướt thướt giăng mãng màu xám ảm đạm xuống vạn vật, khi những buổi hoàng hôn còn vương sắc tím, gió buốt lạnh từng cơn vẫn còn nương náu khắp đó đây...Mùa đông giá vẫn còn hiện diện nơi này. Tôi vẫn hình dung ra được những rộn ràng nơi khắp cùng đất nước tôi, và nơi quê hương tôi, chỗ mà ngày xưa tôi lớn lên từ tuổi thơ và chứng kiến một thời gian dài cho đến ngày khôn lớn: Thành phố Qui Nhơn dấu yêu của tôi...Thương nhớ lắm những thân thương ngày cũ và căn nhà của mẹ dấu yêu . Ở nơi này...tiết Đông còn lướt thướt Nơi quê nhà ...đang rộn rã Xuân sang Hoa cúc vàng nở rộ khắp thôn làng Xuân đã đến rộn ràng trên đất mẹ Những ngày này, mọi người thân yêu của tôi đang rộn rả chuẩn bị đón Xuân, chỉ hơn hai tuần nữa là Tết, Tết đến với mọi nhà, mọi người dân Việt, ở đó đang rộn rã với những ngược xuôi mua sắm, mang về bao nhiêu phẩm vật của một cái Tết về cho mọi nhà, một phong tục từ ngàn xưa và vẫn duy trì mãi tận ngày nay và mỗi năm lại có thêm những mới mẻ từ những hàng hóa thêm màu sắc thêm hương hoa cho cuộc sống, một phong tục thật bền bĩ theo thời gian và trong mọi người dân Việt. Những năm tháng xa quê của những ngày mới rời xa quê nhà, khi những đứa con còn bé dại, tôi cũng cố duy trì những nếp sinh hoạt của quê nhà ,tôi vẫn mua về những phẩm vật của ngày Tết về trong gia đình, vẫn những bánh mứt, bánh chưng bánh tét, vẫn chuẩn bị những món ăn ngày Tết của ngày xưa, trong nhà cũng có Hoa Đào, Hoa mai... Nhưng cũng chỉ là những cánh hoa bằng vải mua từ Việt nam, trước ngày Tết đến, mấy mẹ con tìm những cành khô trụi lá đem về gắn những bông hoa có sẵn rồi cắm vào bình đặt ở góc nhà.những phong bao lì xì đõ thắm bên trong có bỏ những đồng tiền mới treo trên bình mai vàng cùng những thiệp chúc Xuân... Những đứa bé con tôi...lớn dần theo năm tháng đi qua ...chúng hội nhập vào xã hội mới với những tập tục của đất nước mà chúng đã lớn lên, những ngày lễ lớn chính là ngày lễ Tạ ơn, ngày lễ Giáng Sinh, ngày năm mới của đất nước đã cưu mang mẹ con tôi...Những ngày lễ lớn tất cả đều được nghỉ làm việc...Chúng mới có dịp trở về nhà thăm mẹ và mang theo những quà cáp tặng nhau như cuộc sống bên này ...Vả lại ngày Tết của Việt Nam luôn rơi vào những ngày đi làm trong tuần nên việc trở về nhà ăn với mẹ "Bữa cơm ngày Tết"...chỉ còn là trong nỗi nhớ của một bà già xa xứ là tôi. Vào những ngày cận Tết, tôi vẫn làm những món ăn quen thuộc và gọi các con về nhận lấy phần của gia đình mỗi đứa mang về...Nhưng có lẽ những món ăn ngày Tết rồi cũng không còn là những yêu thích của các con tôi nữa, và những đứa cháu của tôi cũng không màng đến những thức ăn này...Rồi thì những người bạn già chỉ biết chăm chút nấu nướng và đem tặng nhau trong nỗi ngậm ngùi. Năm nào khi gần Tết, tôi cũng gói bánh chưng, bánh tét, tự làm nem chả và sắm sửa tất cả những món ăn đã học được từ mẹ tôi của những ngày còn thiếu nữ nơi nhà mẹ, cần mẫn với công việc chuẩn bị cho ngày Tết thật đủ đầy và không cần tính toán như những ngày khó nghèo bên mẹ...Những lần mua sắm...lựa chọn những hoa quả tốt tươi, những vật phẩm ngon lành nhất mà không cần tính toán như ngày xưa mẹ tôi đã từng làm khi mỗi lần mua sắm. Nỗi buồn thương lại làm cay con mắt, vị mặn xuống bờ môi...Những công việc mà hằng bao lần Tết đến xứ xa này, đôi khi cũng chỉ mình tôi trước mâm cỗ và cũng chỉ mình tôi thắp hương nơi bàn thờ cha mẹ mỗi lần Tết đến, các con cháu vẫn bận bịu với trăm công nghìn việc , nào thấy chúng trở về nhà. . Tháng năm còn lại bấy nhiêu Còn cơn gió thoảng..mỗi khi Xuân về Lặng nhìn sợi khói lê thê Bên bàn thờ mẹ... Xuân về cõi nao Chỉ những buổi chiều như buổi chiều nay, trong cái lạnh se da trong chút nắng vàng thoảng như hơi gió của quê nhà đưa sang chỗ tôi một chút Xuân của những ngày xưa cũ mà tôi còn trong tâm tưởng, một chút tiếc nhớ của những ngày tháng xa mờ.. .Tôi tần ngần đứng nhìn những cành cây trơ trụi lá, chợt thấy ẩn sau những kẽ của các cành đang lú những chồi non, những mầm non sẽ hé nở khi ánh nắng đổ dài vào những ngày kế tiếp, mùa Xuân sẽ đến nơi này trong tưng bừng khi những cơn lạnh se da lùi dần... Tôi mong chờ mùa Xuân đến cho cảnh vật ở đây bớt lạnh lùng, cho những đàn chim bay về đây ríu rít, những bông hoa tưng bừng nở rộ, cho nỗi hắt hiu trong tôi không nặng trĩu như buổi Đông sang, khi Xuân về chốn này, tâm tư tôi bỗng thênh thang cùng biển gió. Đời sống luôn đưa con người xoáy vào sự xô đẩy của xã hội, những người già cũng phải biết bương bả vào những sinh hoạt của xã hội, nhưng với một tâm hồn luôn hướng về những hồi ức cũ...Tôi cũng đã thử đến nơi sinh hoạt của những người cao niên...nhìn các cụ ông, cụ bà, áo đỏ áo xanh, ca hát nhảy múa bên nhau...nhìn cũng vui mắt, nhưng sao đó khi trở về nhà ...hồi ức lại chuyện hôm qua ....thì lòng không muốn trở lại những nơi chốn ấy nữa... Tháng năm cứ trôi tuột qua kẽ tay và những buổi chiều như những buổi chiều Xuân, vọng về cố xứ, với những hoài niệm xa xăm Những buổi chiều Xuân Một mình cõng trên vai nỗi nhớ Chỉ mình ta cùng nỗi nhớ chơi vơi Chỉ mình ta lặng thầm nhẩm đếm Chỉ mình ta bịn rịn chữ Tiếc Xuân Chỉ mình ta ngồi chờ Thơ tới Chỉ mình ta ... Và cũng chỉ bởi mình ta . Những mùa Xuân đã đi qua trong cuộc đời, mỗi buổi chiều cuối năm tôi lại lặng thầm tiếc nhớ những mùa Xuân đã đi qua ...như người con gái ngồi tiếc nhớ một chuyện tình đã qua...tất cả cũng chỉ còn trong kỷ niệm, chỉ còn quay quắt chút dư hương và nỗi nhớ khôn nguôi, hồi ức luôn sống dậy trong hồn người xa xứ , câu chuyện của một người già thủ thỉ với sắc Xuân Thuyền ai chở Xuân về đâu nhỉ ? Ghé lại cho tôi gởi tiếc xuân Thuyền ai chở Xuân về bên ấy Hãy chở Xuân về với cõi tôi Atlanta ( Những ngày chờ Xuân ) Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: