Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

CON SÓC



Hằng đêm tôi nằm gác tay lên trán ...nhẩm tính lại những sự việc đã xảy ra trong hôm nay và ở ngày mai ...những công việc mỗi ngày và mỗi tuần ,mỗi Tháng và từng năm ...luân lưu như giòng nước ,êm ả theo giòng đời ....Bỗng chốc ,nhũng khớp xương đã bắt đầu đau nhức ,thoái hóa ...Tuổi già đã kéo đến rồi sao ???

Hàng ngày tôi đã không nhớ là mình đã làm những công việc gì / cú bước vào nơi làm việc là quay cuồng với trăm công nghìn việc ,không đầu ,không cuối ,những công việc chỉ dùng bàn tay mà không dùng khối óc... Về đến nhà chỉ còn muốn nằm thoải mái trên chiếc giường rộng của riêng mỉnh,đắp phủ đầu bằng chiếc mền mỏng ...cái cảm giác tự do ,thoải mái của riêng chỉ có mình ....Trong vũng tối mênh mông ấy ...Chợt nghe nỗi buồn dâng lên một cách triền miên ,đôi lúc bỗng trở nên n hạt nhẽo ...Một nỗi buồn không kể lể ,không muốn diễn tả ,không đề tài và bất tận ....chúng luôn là người bạn thân thiết của tôi hàng ngày ,từng đêm ....Tôi tung mình ngồi dậy ,ra ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn sau nhà ,ánh sáng của bóng đèn tỏa ra bàng bạc một góc vườn cho tôi cái cảm giác dễ chịu hơn ....Tôi thường ngồi hàng giờ nhìn ngắm mông lung ....Kìa những người bạn thân quen của tôi ...những CON SÓC nhỏ ,với cặp mắt tròn xoe ,hai tay đang vụng về ôm nhũng trái chín ,trái xanh vùa tìm được .hai chân nhảy chân sào thật là hoan hỉ ....Những ngày mới dọn đến căn nhà này ,khi nhìn thấy chúng ,cái cảm giác vui sướng làm sao ...hệt như nhũng lần chợt nhận ra một bạn cũ ngày xưa nay cùng trên xứ sở này ...người bạn dấu yêu của tôi với đôi mắt to tròn lóng lánh ,gần gũi thân ái biết bao ....Mùa XUÂN đến ,tôi mua về hai cây TÁO : một xanh ,một đỏ ,mỗi ngày sau giờ làm việc trở về nhà ,tôi chăm chút cho chúng ,bón phân ,tưới nước ....Năm sau ,những trái táo tròn xanh xanh ,đỏ đỏ,những trái tào con bắt đầu chào đời ,những ngày vui rộn rã của các bạn nhỏ dấu yêu của tôi ...Tôi nhìn thấy qua chúng nỗi vui mừng của tôi ngày còn bé : Từng chiều ngồi tựa cửa trông Mẹ đi chợ đường xa về ,mong đợi từng quả cây ,tấm bánh .cái cảm giác thật là hoan hỉ ...không biết vì mong nhớ Mẹ hay vì bụng đói ....và bây giờ tôi nhìn ra được ở những sinh vật bé nhỏ này ,niềm vui hiện rõ qua bước chân ,đôi mắt chúng ..Đôi lúc tôi thầm ao ước :Giá nhũng đứa con tôi cũng có những niềm vui đơn sơ như chúng thì có lẽ cuộc sống hàng ngày của riêng tôi sẽ không có những khắc khoải ,đơn lạnh riêng mình ...Tôi chợt nhớ câu nói của một danh nhân nào đã thốt " SỐNG khó hơn là chết ,làm nhười thật khó hơn là một sinh vật "phải chăng đó là những nỗi buồn triền miên hòa với giọt nắng vàng đang giãy chết cuối ngày ....

NGUYÊN HẠ

Không có nhận xét nào: