Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

CHỊ TƯ RÔ

Không biết tôi đã quen biết chị từ lúc nào ....Từ khi rời thành phố HONOLULU đến định cư,ở vùng đất mới này thì tôi đã thấy chị ...Hàng ngày chị đon đả mời chào tất cả mọi người ,đi đâu tôi cũng gặp chị ,ngày ấy tôi biết rõ tên thật của chị là : Phạm thị Tư ...ngày gia đình tôi đi làm thẻ xanh,  tôi gặp chị cùng đến làm ...Mấy năm sau gặp chị ở nhà thờ Việt nam, Chị tỏ ra rất ngoan đạo , ngày nào chị cũng đi... ,chị bảo là mới vào Quốc tịch  MỸ và đã đổi tên MỸ là "ROSE " chị đưa cho mọi người xem những tấm hình lúc chị đang tuyên thệ, lúc ấy tôi mới biết là khi ấy cũng cần phải chụp hình ... Con người từ một quốc gia nghèo nàn thấp kém, nay đột nhiên bước chân vào một thế giới văn minh giàu có nhất hành tinh : Chụp hình để đánh dấu kỷ niệm và khoe khoang với bạn bè là đúng rồi...
            Tôi hân hoan chúc mừng chị và được chi hướng dẫn cách nộp đơn sao cho nhanh gọn ...không có chị chắc là tôi quên mất ngày tháng nào tôi hiện diện trên đất nước này ...
Cứ vài hôm tôi lại gặp chị , lúc nào cũng đon đả, thân mật với tất  cả mọi người ...Mỗi lần gặp chị, tôi lại biết thêm một vài việc xảy ra trong cái cộng đồng nhỏ bé của người VIỆT NAM : nào là ,ngày mai bầu  Chủ tịch Cộng dồng ...Ngày kia họp hội Đồng hương Bình Định, tháng sau họp Hội Đồng hương  HUẾ...lần nào cũng nhét vào tay tôi vài mảnh giấy mời có địa chỉ ,cùng mấy lời dặn dò : nhớ đi nhen, mình làm em xi với ông...nào nào đó, những tên tuổi mà tôi chưa hề quen biết .
...Rồi mau chân chạy đến người khác thông báo tiếp ...Một lần đi chợ VIỆT NAM ,tôi lại gặp chị ,Vẫn gọn gàng, nhanh nhẹn , chân sáo đến chỗ tôi đưa cho tôi một bì thư và nói là THứ Bày tới sẽ đến tận nhà đón tôi đi dự cuộc THI HOA HẬU và Dạ vũ, tổ chức tại CHAMBLEE, cách chỗ tôi ở 1 tiếng lái xe ...Rồi chị lai chạy đến nói chuyện huyên thuyên với người khác ...
Sau nhiều ngày qua sự kháo nhau của mấy người bạn, sau lưng chị họ nói về chị đủ mọi câu chuyện không mấy tốt lành, tôi thường điềm nhiên nghe mà không thêm ý kiến vì biết rằng chút nữa đây , khi vắng mặt tôi hay ai đó, thì họ cũng có những câu chyện làm quà cho nhau như vậy....
    không nhiều chuyện, không phải việt nam, trong những mẫu chuyện vô thưởng vô phạt, những người đem làm quà cho nhau, thường hay phóng đại nhưng đôi lúc cũng là một cơ quan tuyên truyền nhanh nhất ,tuy không chính xác nhưng lại nhanh lẹ và độc đáo ...
Được biết chị đang sống với một Ông , với danh nghĩa vợ chồng ...Quen nhau trên chuyến tàu xuyên Đại Dương...Khi ở trại tị nạn phải ghép thành một cặp vì ông nọ trước là sĩ quan của chế độ cũ ...có vợ và hai con, nhưng trong chuyến ra đi vợ con đã lạc và phải kẹt lại ở quê nhà ....thời gian trước ngày đi ,chị ngồi bán thuốc Tây Chui ở một vỉa hè SAIGON, ngày ấy, bao nhiêu lớp người từ các vùng miền , đổ xô về thành phố kiếm sống, không có việc gì làm để có miếng ăn ngày ba bữa, họ thường tụ tập ở những đầu chợ, từng nhóm người ...gặp ai đi qua thì hỏi nhỏ " có gì bán hông ??", những cái chợ di động này thường bị giải tán khi nhác thấy người giữ trật tự từ xa, họ gom tấm giấy Nylon và sạp hàng của họ dấu vào một xó xỉnh nào đó, thường là mấy hộp thuốc Tây ,vài cái quần áo cũ ,dăm ba cái dao kéo,muổng nỉa, những thứ gì mà người ta kiếm thấy được ở nhà, họ đem ra và có người mua ngay với giá cả thương lượng, dần dà công việc này thành chuyên nghiệp và biến những đường phố Saigon Hoa lệ ngày nào, thời gian ấy bỗng có nhiều cái chợ chồm hổm.
            Lúc bấy giờ nơi này cũng là để người ta có chỗ để liên lạc thông tin cho nhau những tin tức sốt dẻo nhất về những chuyến vượt biên bằng ghe tàu, môi giới và hẹn nhau giờ giấc...
           Họ gồm nhiều thành phần, nhiều giai cấp trong chế độ cũ, họp nhau ở đó kể cho nhau nghe lại những dư âm của một thời dĩ vãng mới đó mà bay xa , bấy giờ chỉ còn cách phải đi xa ,thì may ra mới tìm lại những quá khứ vàng son của những ngày quá vãng ...
             Trong số đó có chị, một hôm chị đang trải miếng Nylon xuống lề đường chuẩn bị đặt vào đó mấy cái hộp thuốc tây không để chào hàng, thì có người đến rỉ tai là : có chỗ đi mà không cần trả tiền trước, qua bển trả " nghe một tin quá ngon lành, chị vội vàng quăng vội miếng nylon trải bán ở lề đường quày quả ra đi theo người dẫn đường mà không cần suy nghĩ là phải giã từ ai trước khi lìa xa quê hương đất tổ.
    Chị là một người  may mắn nhất trong nhũng người ra đimà không tốn đồng xu cắc bạc nào mà đã đến Trại tị nạn một cách suông sẻ ....
          Qua những lời kháo với nhau sau lưng chị, thì chị không hề làm cái công việc: qua bển trả ... vì qua được rồi là nhờ ơn chúa . chứ nào phải do ai ...chỉ cần mỗi ngày đến nhà thờ đọc mấy câu kinh Kính mừng ,mấy lời tạ ơn là sạch tội .
          
           Mặc dù đã muốn quên đi quá khứ  ,lấy mốc từ lúc đổi  đổi quốc tịch  thành một cái tên MỸ đầy lãng mạn và sắc màu là "ROSE" ,nhưng không mấy người VIET NAM gọi chị bằng cái tên ấy ,tất cả đều gọi chị là bà "TƯ RÔ "...Nghe thật là mạnh mẽ và đượm chút hài hước và châm biếm  ....Ai muốn gọi sao cũng được ,chị vận hớn hở và tự tin , ,hết thời gian học ESL, vào làm cho một NGÂN HÀNG , mọi người không ai biết là chị làm cái công việc gì ở đó ....và điều chắc chắn là khi trở về quê nhà : Đương nhiên là sẽ biến thành ,Thư ký , Giám đốc ,  ,hay chủ ngân hàng cũng không chừng ..
          Qua cách chưng diện và phong cách của một Việt kiều  mang tên MỸ ...Thời gian trôi nhanh ...khi ở Hải ngoại  bắt đầu nổi lên phong trào "Nhà nhà làm Thơ, ,người người làm THƠ "..Những tờ báo Tuần, ,báo tháng của người VN . rải ở các chợ, mỗi khi  đi chợ tôi thường lấy về đọc cho đỡ buồn, tôi thường thấy những bài THƠ Tự Do, vô thưởng vô phạt ...ký tên PHẠM THỊ HOA HỒNG  ...
            Sau này mới rõ , chính những tác phẩm này là của CHỊ TƯ RÔ ....THời gian sau phong trào NET, đa dạng, khi buồn tôi tìm đọc ở các trang mạng khắp nơi .tôi đều thấy tên chị , đôi lúc tôi cũng thầm cảm phục chị ở sự cố gắng và sự cố gắng vượt bực này ,,,có lần chị nói với tôi ,ngày xưa chị chỉ mới học hết lớp Đệ Tứ ...mà chị cũng làm được những bài thơ đọc cũng xuôi tai, những bài viết ,ý không có gì độc đáo nhưng cũng được với trình độ của chị .

Sau nhiều lần rủ tôi đến những nơi có tổ chức họp Đồng Hương hay Ra mắt các nhà THƠ, tôi thường không đi vì lúc bấy giờ tôi bận đi làm 2 job . nên không có thời gian ...sau khi các con tôi đã lớn khôn tôi đã có một chỗ ngồi ổn định ...chị thưởng xuyên đến chỗ tôi và tôi coi chị như một người thân trong gia đình ,chị thường tâm sự về chị ,về gia đình ,một cách vô tư và tự tin  về đường tình ái, ,nhưng về sự nghiệp chị vẫn như xưa ...Một ngày chủ nhật  đẹp trời , chị nhất định đến chở tôi đi dự buổi ra mắt tập Thơ  của chị ...nể tình chị tôi đi với chị đến buổi ra mắt này : cũng có Ban nhạc ,, vài Ca Sĩ Địa phương ,vài ca sĩ mời ở CA. dến , khoảng 50 người tham dự ,có người giới thiệu chương trình ,có phục vụ Ẩm Thực ...Sau lời mở đầu ...những bài THƠ của chị được ngâm bỡi chị, Được Phổ NHạc và ca sĩ địa phương hát ...cuối cùng là Dạ Vũ ...các ca sĩ chuyên nghiệp hát liên tiếp nhiều bài ...Tôi thấy chị lăng xăng đến mời hết người này ra Sàn nhảy ,đến rỉ tai kẻ khác ...chị vào thay áo hai ba lần , giống hệt các cô dâu trong ngày cưới ...Tôi lùng bùng hao tai vì tiếng nhạc quá to và ánh đèn chớp lóe ...đến bài thứ 3 ,là một bản Slow Mùi ,mới có vài  cặp  sàn  , tất cả toàn các nhân vật đều ngoài sáu bó ...
          Trong đó có chị và một ông chồng của một bà bạn chị , bà ta cũng đang ngồi cạnh tôi, bà ta cảm thông nỗi khổ của chị lúc bấy giờ nên đành hy sinh cho chồng bà  khai mạc với chị ...sau dó cũng có nhiều người ra nhảy, những điệu nhảy chậm chạp, gượng gạo, gợi nhớ những ngày xưa xa lắc, tôi thấy cũng không có gì nổi trội ...lòng tôi chùng xuống với những âm thanh chát chúa ..
     .    Chị Tư Rô  vẫn vui vẻ, chạy tới chạy lui, rỉ tai người này, nói nhỏ với kẻ nọ ....Bỗng nghe tiếng chị nói khẽ bên tai tôi :"người sắp ra với tôi là một ông Trung tá không quân  "...rồi chị và một ông GIà tuổi ngoài 7 Bó, dáng thanh mảnh, hàm răng hơi  nổi cộm ,  .dìu nhau ra sàn với điệu Slow .dìu dặt ...nụ cười chị thật hạnh phúc và mãn nguyện ... .hai người sàng qua sàng lại trước mặt mọi người một cách vô cùng sảng khoái ..
            Tôi nghe một tiếng cạch ... khô khốc và mạnh mẽ, một vật gì rơi xuống từ bạn nhảy của chị Tư Rô... ....khi bản nhạc kết thúc. Tôi thấy Ngài Trung tá đang lồm cồm kiếm tìm trên sàn nhãy , vật lạ  vừa mới vuột ra khỏi hàm trên của người .. khi đèn bật sáng, tôi thấy ông trở thành một con nhười khác ....Sau này tôi mới nghiệm ra đó chính là hàm răng giả  ...Trong lúc quá hưng phấn  ,đã vượt ra rào cản của răng  miệng  ,và lạc mất giữa chốn đông người ....sau này tôi có kể lại câu chuyện này cho một đứa bạn có con là nha sĩ  ,nó bảo rằng ngày nay có cách làm răng mới , cắm một cột móc sâu vào thịt  ...không bao giờ xảy ra tình huống này ...Bây giờ mỗi lần gặp lại chị TƯ RÔ .Tôi bỗng nhớ lại sự việc này và chỉ mỉm cười vu vơ ...không biết ngày ấy:  thủ phạm là cái mũi giày " ...Nhưng là của ai??? Đố các bạn nào đọc qua trang này biết được ????[nhớ cho nhận xét ]

NGUYÊN HẠ

Không có nhận xét nào: