Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI (4)




MinMin yêu dấu, chiều nay mở hộp thư, đọc được tin nhắn của một đứa học trò cũ, cách đây gần hơn ba mươi năm...có khi nào em nghĩ rằng có ngày em sẽ gặp  lại những học trò cũ ngày nào...Tay run run em bấm vào những con số của nó..
      .Em còn hình dung ra đứa học trò ốm yếu, đôi mắt sáng , chiếc miệng rộng, và mái tóc cắt ngắn hơi ít...em chỉ còn nhớ về nó có vậy thôi, ngày đó em giảng dạy ở một trường phổ thông trung học ở khu 6, đầu tiên là trường phổ thông trung học Đống đa, cơ sớ 1, ở đó có những bạn bè cùng tổ ngoại ngữ rất đông,
    Thời gian sau họ tìm đường ra đi gần hết, lãnh đạo  chuyển em sang cơ sở 2.
    Những đứa học trò nhỏ này thật dễ thương, em rất thương chúng và hàng tuần dưa các em về nhà cọng điểm, tổ chức cho các em đi ra ghềnh Ráng ngắm biển xanh ,sóng vỗ, em chỉ cho các em nhìn từ xa, nhũng con sóng nhấp nhô, leo lên những viên đá tròn hình trứng, những lớp rêu bám vào các hốc đá vương vào chân mấy cô trò...các em cứ đòi nhảy xuống biển xanh ...em cứ năn nỉ chúng vì em sợ  những bất trắc xảy ra ...mấy đứa con gái dễ thương lắm, giúp em la rầy mấy đứa con trai...
    Bây giờ gặp lại chúng, nghe tiếng nói của đứa học trò cũ, lòng em bỗng xúc cảm triền miên, đầy ắp sự xôn xao...và em đã bật khóc trong hạnh phúc và thương mến ...
    Minmin yêu dấu, có sống trong cảnh cô độc như em, thì mới biết trân trọng và quí giá đến sự quan tâm của người khác, những đứa bé ngày xưa mà em đã gặp mang hình ảnh của chúng ta ngày xưa cũ...
     Em còn nhớ vào những ngày 20 tháng mười một mỗi năm, các học trò em thường được dạy bảo là phải mua hoa tặng cho các thầy cô giáo...ngày hôm đó, có lẽ em là người được tặng hoa nhiều nhất, các em mua nhiều nhất là những bó bông Trang, loại bông để đặt ở bàn thờ Ông Địa, ở miệt khu 6, hay ở vùng ghềnh Ráng, các học trò em ở đây quen thuộc với đời sống mộc mạc đến dễ thương làm sao..
     Trong trí óc non nớt của các em nghĩ rằng : ngày này phải mua hoa tặng cho cô giáo, thì hoa nào cũng là hoa...Em chở về nhà đầy một xe bông cúng ông địa, những bó hoa gồm nhiều  bông điệp bó chung với bông Trang, từng bó nhỏ bằng  cườm tay đứa con nít, mỗi khi rằm hay mồng một, các bà mẹ quê đi chợ mua về đặt ở bàn thờ nhỏ hay cái trang ngoài sân, em rất thích hoa nên về lựa những bông cúc hay hoa hồng trong đám hoa đủ màu, cắm riêng một chỗ và các loại kia cho vào một chậu nước đặt giữa nhà, nhìn những bông hoa bè nhỏ ấy em thấy chúng mộc mạc và dễ thương quá chừng...
     Mai này khi gặp lại các em nơi quê nhà, em sẽ nhắc lại những bông hoa bé dại mà ngày xưa các em đã tặng tôi hàng năm  ở những ngày xưa cũ...chắc là các em sẽ rất cảm động và có lẽ em sẽ khóc bên các em..
     Trong mấy lần về lại quê nhà, cô chỉ gặp lại một thầy giáo cũ, cô có đến thăm nhà và đã bật khóc nhiều lần khi nhìn cảnh bạn...Đó là thầy Sáng,khi đó thầy mới ra trường và là người trẻ nhất, khi cô rời trường, thì thầy vẫn dạy ở đóvà đã lập gia đình với một cô giáo trẻ...cuộc sống hai vợ chồng rất là cơ cực trong buổi Bao cấp...mà vợ thầy lại bị bệnh hiểm nghèo...
     Thỉnh thoảng cô cũng có gởi về chút ít giúp đỡ thầy...sau nhiều lần chuyển chỗ ở, cô đã mất liên lạc với thầy, lần này về, chúng ta đi tìm lại thầy sáng để cùng nhau họp mặt kể cho nhau nghe bao điều muốn nói ....
     Bây giờ các em đã là những người thành đạt, những người trẻ đang viết lên những trang sách mới, bây giờ được nhìn lại các em, kể cho nhau nghe về cuộc đời nhau sau hơn ba mươi năm xa cách...Cô cứ tưởng đó  là một giấc mơ.
     Minmin yêu dấu, Bây giờ em đang nhắm  mắt lại để hình dung ra cái ngày tuyệt vời ấy ....
     Em sẽ cùng đám học trò cũ ngày nào trở về những bến sông xưa , đi vườn sắn, leo lên những hốc đá ngày nào ở ghềnh ráng, đi đến  quán bánh bèo trước nghĩa trang Ghềnh Ráng, mấy cô trò đếm mấy đồng tiền gom lại...và một em giỏi toán nhất là em Nguyễn Đình Hoàng, sẽ chia đều xem mỗi người được mấy chén bánh bèo...
      Trí nhớ của em cũng rất tốt, lần gặp lại này em sẽ không cho chúng giới thiệu tên mỗi đứa, mà em sẽ đọc tên từng đứa...ngày xưa trên bục giảng em rất thiết tha với các em và trong tâm khảm mỗi em, có lẽ các em đều tưởng rằng em không nhớ gì , không quan tâm đến chúng, nhưng giờ đây chỉ cần đọc thấy tên của mỗi đứa là em còn hình dung ra ngay em đó...
      Nhũng ngày còn bé lắm em đã mơ làm cô giáo, và em cũng đã hiên ngang đứng trên bục giảng 7 năm trời, nhưng sự nghiệt ngã của cuộc đời, đã xô đẩy niềm hy vọng của một kiếp người thành mây khói, nhũng ngày đầu đến vùng đất lạ, có lúc em cũng muốn quay về với nghề nghiệp cũ...nhưng tuổi thời gian không cho phép, những cơm áo, gạo tiền nào cho phép em làm việc đó được đâu...
     Chiều nay trên con đường trở về nhà, con đường quen thuộc mỗi ngày lại nở kín những bông hoa màu trắng, những tán hoa che kín đan kín vào nhau, trắng cả một lồi đi về...
      Ngày trước em chưa biết những cây có hoa trắng muốt này có tên gì, em đặt tên nó là hoa bạc tóc, vì nó chụm vào nhau như những mái đầu bạc chụm vào nhau kể lể...nó có tên là :sevice Berry, những bông hoa này ở quê hương mình không có, những em học trò của em chưa nhìn thấy chúng lần nào, và em cũng không thích cái tên xa lạ này, những bông Trang, bông Điệp ngày xưa các em ban tặng cho cô giáo mà các em mến thương, em vẫn thấy nó đẹp đẽ và dễ thương biết chừng nào...
        Bây giờ trước mặt em là bức chân dung của em, với nụ cười méo xẹo, khi em rời trường để vào Nam vì có lệnh gia đình em bị trục xuất khỏi thành phố Qui nhơn, danh sách dành cho những hộ gia đình phải đi kinh tế mới....
        Lê sa long, cám ơn đứa học trò nhỏ mà cô yêu mến nhất, Nguyễn Hiền, đứa trò nhỏ, lúc đó em cao gần bằng cô mà em còn nói ngọng, cô có nhớ lầm không ??/Ngọc hoàng, Ngọc hồng, bích Tiên...và những khuôn mặt ngây thơ ngày ấy, cô đã không thông báo ngày cô rời thành phố, vì sợ các em phải đưa tiễn trong ưu phiền...Và từ đó cô ra đi biền biệt...không lần nào trở về lại chốn cũ để được nhìn lại các em trưởng thành...
        Giờ đây đã qua hai lần thế kỷ, gặp lại các em trên trang wet cuộc đời, chúng ta còn nhận biết được nhau, Xin cám ơn cuộc đời đã cho tôi có được những ân sâu nghĩa nặng và xin cám ơn các em, những học trò nhỏ dấu yêu của một thời dĩ vãng ...
        Min min yêu dấu, và cũng xin cám ơn anh, trong con nước cuộc đời, chúng ta đã trôi qua bao mùa nước nổi, con nước cuộc đời đã bao lần xô đẩy, nhấn chìm chúng ta và chúng ta trôi nổi ra sông lớn, nhưng trong con nước lớn, anh đã trở về chốn xưa kiếm tìm nhận diện...và chúng ta đã biết chỗ ở của đứa kia...nhưng cuộc đời của mỗi người đã lật sang một trang sách mới...
        Bây giờ chúng ta có gặp lại nhau , cũng giống như em sẽ tìm về chốn cũ , sẽ gặp lại những đứa trò cũ ngày nào...cũng chỉ gặp nhau trong tay bắt  mặt mừng, ôm nhau mừng vui, kể lể...và rồi lại chia tay...xoáy tròn vào con nước cuộc đời đang chày xiết...
           
                 Tôi : lữ khách tha hương, lòng cô quạnh
                  Về, ngược dòng, trở lại bến sông xưa


                  Nguyên Hạ     ( viết tặng các học trò cũ của tôi )
                        ATLANTA  March, 26-10

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Doc "Nhung buc thu khong goi (4) " cua tac gia Nguyen Ha , chac khi ve huu ,minh` se ve que nha` va` o luon ben do' , o ke' nha` Co giao ngay xua ,ko biet cho toi' ngay` do' Co giao' ngay` xua co' con` du suc cho` minh` ko ? Cam' on tac gia Nguyen Ha da giup' minh` co' quyet dinh dut khoat ma tu lau con` luong lu .

Nặc danh nói...

Bạn NGUYÊN HẠ viết thư này cảm động , muốn khóc luôn ! chúc mừng bạn có niềm vui từ những học trò cũ . Có kỷ niệm , có học trò...thế la vui rồi , còn hơn người học làm cô giáo mà suôt đời chưa một lần đứng lớp , không hề có một đứa học trò...có những người như thế đó . Vậy thì hãy vui đi bạn nhé .
NGUOISAIGON .

Nặc danh nói...

Xin cám ơn Người Saigon luôn cho tác giả những nhận xét tinh tế nhất, trong lúc tâm hồn đang trong cơn cạn kiệt...thường sẽ có những bất ngờ vui sướng...cám ơn những bạn bè, những học trò cũ đã cho tôi những niềm vui :bất chợt .