Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

MẸ VÀ TÔI

           Mẹ kính yêu,
 

         Khi mỗi lần thành công hay thất bại trong cuộc đời, con vẫn thường thở than cùng Mẹ, chiều nay trở về nhà trong nỗi buồn trầm uất, nặng chĩu những u uất riêng mang, con chỉ thẩn thờ bên bàn thờ Mẹ...
      
        Nén nhang thắp lên bàn thờ Mẹ chiều nay thay cho lời thống hối và tiếng nói thâm sâu nhất cõi lòng con,

       Mẹ ơi, con không làm được những đức tính như ngày xưa Mẹ đã thường bảo ban con: " Làm đàn bà con gái phải có những nết na hiền dịu, phải đem tình thương xóa đi những nhọc nhằn mà cuộc sống bên ngoài đã mang đến cho người đi bên cuộc đời con, phải vị tha và chịu đựng...tha thứ và khoan dung....Thì hạnh phúc bình yên mới đến với con"

        Mẹ ơi, suốt một chặng đời đã đi qua...con đã không làm được điều Mẹ khuyên bảo mỗi ngày...Con là một đứa con bất hiếu...Nên thượng đế đã phạt con, lấy hết những hạnh phúc ấm nồng của trần gian mà người đàn bà bình thường khác đã có.

       Mẹ ơi, cuộc đời đã vo tròn, nhào nặn, bóp méo con của mẹ thành một vật thể không tròn trịa, con không được cậy trông vào đôi vai che chở, bàn tay ấm áp nâng niu của người đàn ông, tấm xương sườn của họ không có khoảng nào cắt nhín cho con một miếng nào cho dù rất nhỏ...Con được cha mẹ tạo nên bằng tình cảm bình dị của những người chân quê thuần khiết.
     
        Mẹ ơi, khi rời khỏi vòng tay ấm áp của mẹ , con một mình lăn lộn giữa chợ đời, con đã làm tất cả mọi công việc giống hệt như mẹ ngày xưa, tần tảo , lặn lội, trăm nỗi đắng cay, nhào lộn trong cõi nhân gian này qua bao năm tháng, không nhìn thấy tuổi thời gian đi qua trên cuộc đời, con chính là bản sao của Mẹ.

       Mẹ ơi, khi cha con trở về ngôi nhà nhỏ bé nghèo nàn của mấy mẹ con mình, Mẹ vẫn đưa tay đón nhận bằng tất cả tình thương ấm áp nhất mà không tiếng thở than trách móc, sự hiền dịu, sự ấm nồng của bàn tay mẹ đã đem hạnh phúc bình yên cho mái nhà mình trong hạnh phúc nhỏ nhoi....Sự chịu đựng và đức tính cao đẹp ấy con vẫn thường ngưỡng mộ.

      Mẹ ơi, hình ảnh đám gà con bên chân gà mẹ trong sân nhà mình của ngày xưa....Luôn là hình ảnh mỗi sáng mà con nhìn thấy, đang hiện ra trước mắt con bây giờ...Mẹ gà vẫn luôn  cục cục...chân đào bới trên mảnh sân đất những hạt thóc còn sót lại, kêu gọi đàn con đến chia nhau...đám lông trên thân mình gà mẹ luôn xòe ra để sẵn sàng che dấu đám con thơ trước nanh vuốt của kẻ thù....Khoảnh khắc thiêng liêng này chàng gà trống kiến với bộ lông đủ màu đang quanh quẩn chiêu dụ từ xa ...chẳng là cái gì với chị gà mẹ bấy giờ...
      Hình ảnh ấy thật dễ thương và ấm áp, hình ảnh này cho con trộm nhớ cái tình mà mẹ đã sẻ chia cho chúng con từ ngày con ra góp mặt với đời.

      Mẹ ơi, con đã làm những gì mẹ bảo ban, con đã làm như mẹ, đã làm công việc của chị Gà mẹ trước đám con thơ cho đến ngày những con gà nhỏ đủ lông đủ cánh bương ba ra cuộc đời...

      Mẹ của con trở về với hạnh phúc nhỏ nhoi với  hạnh phúc tìm về nơi chốn bình yên của mẹ, mẹ luôn mềm mỏng trong chỗ ngồi của mẹ và nhắm mắt xuôi tay khi hoàn tất hết chặng đường dài.
       Mẹ thật vĩ đại và đáng nể phục trong lòng con và với tất cả mọi người, mẹ thật mẫu mực và dày đức hy sinhg hiếm có.

       Con của mẹ lại không học hết những đức tính chịu đựng ấy cho trọn vẹn, Con vẫn là con với sự ương bướng, sự mạnh mẽ cứng ngắc của một con người lạc lõng giữa chốn nhân gian này, con cô độc giữa phố đông..
     .Con hùng dũng giương đôi cánh chở che cho đám con thơ trước cơn bão táp phong ba, đấu đá với cuộc đời bằng trăm ngàn khổ hận...
      Lăng kính cuộc đời dưới mắt con không có một màu hồng...mà tất cả xoay vòng và trở về chỗ của một màu u tối, một chỗ của riêng con, một chỗ ngồi đơn lạnh nhất của riêng mình...ở đó là sự giá lạnh, là nỗi buồn là sự trống vắng đìu hiu.

       Mẹ ơi, con suốt đời vẫn là đứa con bất hiếu. ngày xưa bên chân mẹ suốt một thời con gái cho đến tận ngày lìa xa mái gia đình, chưa một lần con nói cùng mẹ nỗi thán phục và tình yêu thương mà con có và muốn nói với mẹ lúc chia xa...
       Con chỉ lặng lẽ ra đi và chưa thốt lên mấy câu nói vẫn giữ kín trong tim:
     
                           MẸ ƠI  CON YÊU MẸ...            .Mẹ ơi, con yêu Mẹ.

       Mẹ ơi, hôm nay nhân ngày giỗ mẹ, con lặng thầm một mình trước bàn thờ mẹ muốn thét to những tiếng nói dễ dàng nhất mà con đã không thốt ra khỏi vành môi khi còn bên mẹ, bây giờ một mình ngồi đây lặng thầm trong nỗi buồn sâu lắng nhất, trong nỗi thán phục và sự nhớ thương khôn nguôi.

       Mẹ ơi, con vẫn muôn đời là đứa con bất hiếu của mẹ : Con không làm đúng lời Mẹ dạy, con không hội đủ những đức tính như của Mẹ nên suốt đời con không có được hạnh phúc cho con, hạnh phúc của một con người bình thường, hạnh phúc của một người đàn bà đúng nghĩa...của một Gà mẹ trước đàn con và tiếp tục vòng quay của một kiếp con Gà...

       Mẹ ơi, Xin hãy tha lỗi cho đứa con gái bé nhỏ lưu lạc chốn trần gian, đứa con bất hiếu của Mẹ.

       Nhưng con vẫn là con:  Là người Mẹ VIỆT NAM  đúng nghĩa . Và là CON CỦA MẸ.
  
                                      MẸ ƠI........MẸ ƠI

    Atlanta Mạy  5th  11

      Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

      

1 nhận xét:

Nặc danh nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.