Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

NHỮNG VÌ SAO LẠC


        (Viết cho anh...)


         Những tiếng súng đì đùng từ xa vọng lại hòa lẫn tiếng pháo nổ hòa  quyện vào nhau, chợt gần, chợt xa ...hòa chung  nhau như một tấu khúc diệu kỳ ...báo tin cho mọi người biết rằng :

         Một năm cũ đã đi qua và nhân loại đang  tưng bừng  đón chào một năm mới khởi đầu với muôn điều tốt đẹp.

         Khi hai cây kim đồng hồ chập vào nhau ở con số 12... khi gởi xong mấy lời chúc cho bạn bè và những câu thơ viết vội cho anh....Chuông điện thoại lại reo vang, nỗi mừng vui bỗng ùa về , òa vỡ như cơn gió thốc vào cánh cửa sổ phòng em đang mở ra để nhìn ngắm những chùm pháo bông đang tỏa ra sáng đẹp cả một khung trời đêm lạnh giá,

       _ Chúc em một năm mới tốt đẹp...Câu nói của giao thừa năm trước em trao anh:
       _Cám ơn đời , cám ơn người....Đã cho anh gặp được em.

       Và câu nói nào đầu tiên em gởi trao anh???

         Anh và em -sẽ như hình với bóng
         Lối đi về - che chung áo cho nhau
         Cùng chia nhau- ly rượu mãi ngàn sau
         Đời và mộng -hòa chung làm tình muộn

      Những tiếng súng và những chùm pháo bông lác đác , chìm dần vào trời đêm, em vẫn đứng đó...trong nỗi diệu kỳ của một ngày cuối năm tĩnh lặng...

      Vang vọng bên tai là giọng nói  anh với những chuyện kể cho nhau về mùa Xuân năm cũ....

       Em chợt nhìn thấy từ xa bên kia khung cửa....những chùm pháo bông còn rơi vãi giữa không gian như hình dáng những vì sao...một cánh ...hai cánh...ba cánh.... và từng cánh rơi đều trong không gian huyễn hoặc với những vì sao li ti trầm mặc..

       Những vì sao lạc đang rơi giữa đêm giao thừa như thân phận của những người đơn độc, giữa đêm đen , thảng thốt gọi tìm nhau...

        Một mình trong chỗ ngồi của  em... trong chuyện kể cho nhau của ngày đầu năm mới ...gợi nhớ về một tình yêu thương của bóng dáng mẹ hiền.

        Bây giờ là thời khắc chuyển giao của năm cũ và năm mới... tiếng súng  vọng từ xa thay cho tiếng pháo đón giao thừa ...vọng nhớ về  những mùa Xuân năm cũ.

       Em thắp lên bàn thờ cha mẹ một tuần nhang, cầu xin những điều may lành cho năm mới và mùa Xuân sau em không còn đơn lẻ một mình nghe súng nổ và lặng đếm những vì sao lạc.

      Trong câu chuyện kể cho nhau nghe không mở đầu, không đoạn cuối mà chúng ta nghe vẫn thấy ngậm ngùi:


++++

       Nhớ năm xưa khi mỗi lần hết năm Dương lịch, những tiếng súng xa xa của những người lính viễn chinh đang đồn trú xung quanh thành phố Quy nhơn, nhớ quê nhà khi năm mới đến...Những người lính xa quê hương, cũng nổ vang những âm thanh từ cây súng làm bầu bạn, như nhắn gởi đến những  người thân bên kia bờ đại dương với nỗi buồn khi năm cùng tháng tận...Tiếng súng chát chúa tỉnh giấc những người dân.

       Bốn mẹ con em bàng hoàng choàng dậy,  trong cơn ngái ngủ vẫn theo mẹ rời chỗ nằm...

      Cứ mỗi lần nghe tiếng súng nổ là người kéo vội ba đứa con gái chui xuống gầm giường tránh đạn...

       Hàng đêm.... mấy mẹ con luôn chia nhau trên một chiếc giường to, khi còn bé thì cả bốn mẹ con thường nằm theo chiều dọc, khi lớn dần thì phải nằm ngang...Con em Út thì luôn được nằm bên tay phải của mẹ và em luôn nằm sau lưng mẹ và luôn ôm cứng lưng Mẹ , kế đến là người chị ...

      Cho mãi đến bây giờ em vẫn mù mờ không hiểu vì sao phải chui xuống gầm giường khi mỗi lần nghe tiếng súng....Có lẽ vì phản xạ tự nhiên của tình mẹ cho con, muốn tìm chỗ an toàn cho đám con thơ dại dù chỉ là một cánh tay ôm, dù chỉ là cái vạt giường mỏng manh,  hở trước hụt sau ...cũng nói lên tâm tình của Mẹ cho con như đôi cánh của chị gà mái che dấu đàn con trước nanh vuốt của diều hâu đang bổ xuống đám con thơ dại.

       Ôi,  tấm lòng của người mẹ với  đám con thơ, và hình ảnh ấy đã in sâu vào tâm não...qua bao năm tháng của cuộc đời đầy giông bão...em chính là bản sao của mẹ,  với đàn con thơ dại.

       Và bây giờ khi mỗi lần nghe tiếng súng hòa cùng tiếng pháo chào mừng năm mới ...Lòng bỗng nhớ quắt quay về hình dáng thân thương của mẹ hiền.

        Đêm cuối năm -một mình nơi đất khách
        Nhớ mẹ hiền -cùng  với nếp nhà xưa
        Nhớ năm xưa -bên những buổi trăng tàn
        Bên gối mẹ- ấm lòng khi đông giá

        Mẹ ơi mẹ...

        Đêm cuối năm- một mình trên đất khách
        Pháo  từ xa-như tiếng khóc trong lòng

        Nay Tết đến...

        Chiếc bánh chưng xanh- không người gói
        Từ thuở sang đò-tách bến sông
         Sự nghiệp với đời-như hạt bụi.
         Tình còn lận đận-giữa chợ đông.

  
   ++++      



       Những ngày dài lặn lội trong cuộc sống, vinh nhục, đảo điên, lọc lừa gian trá, tất cả cũng chỉ như gió thoảng mây bay, nhũng đãi bôi, thống hận của cuộc đời mà chúng ta đã lãnh nhận trong đắng cay tủi nhục...

      Đó cũng chính là những nhân tố thích hợp cho ta tiến đến gần nhau hơn...Chỉ có tấm lòng và sự chân thật mới trường tồn và vĩnh cửu..

        .Hai ta cùng chung một tâm trạng và hai cuộc đời bị cuốn xô giữa một vòng xoáy
của đảo điên  giữa thinh không lộng gió...

      Bàn tay chúng ta cùng tê cóng vì sự cô đơn , môi đắng đót vì uất hận dâng tràn...Chúng ta cần một điểm tựa để nương nhau đứng dậy trong cuộc đời, dìu dắt nhau những bước chân xiêu đổ trong buổi trăng ta bóng xế...

     

       Anh hãy ngước nhìn nhũng vì sao lạc...mà tìm kiếm hai tinh cầu của hai ta.

      

++++



     Em sẽ cố quên đi những gian dối của cuộc đời ...mà trần  gian đã dày xéo lên trái tim em.





++++


     

   

        Mình đã lạc mất nhau như những vì sao lạc...

   
    ++++
         
      
       Chuyện bây giờ ...mình đã nhận ra nhau

    

      Câu chuyện đầu năm em đã kể cho anh nghe với nỗi nhớ thương về mẹ, trong ngậm ngùi , hòa vào tiếng súng, tiếng pháo vọng từ xa...Chúng ta như những vì sao lạc giữa trời , đã nhận biết ra nhau giữa trời đêm của một ngày đầu năm trong dĩ vãng, một kỷ niệm khó quên mà mình có được với nhau....

      Cũng một ngày đầu năm đã đi qua trong cuộc đời mình đã đến tìm nhau...rồi hai vì sao lạc lại lạc mất nhau vì những tưởng cũng chỉ là hai tinh cầu xa lạ, cũng chỉ là hai bản thể không thể hòa làm một....

      Nhưng thực chất chúng ta là hai bản thể có thể hòa chung làm một,  vì cuộc đời chúng ta có những điểm tương đồng, tuy bản chất cũng có đôi điều dị biệt...

       Hai chúng ta như hai vì sao lạc rơi rớt giữa trời, hoang hóa giữa thinh không...

          Tặng nhau ngàn chữ yêu thương
          Quên đi trăm nỗi đoạn trường ngày qua
          Bây giờ không chỉ mình ta
          Mà thêm một nửa của ta cùng mình

        Ngoài kia những vì sao lạc đang liền nhau giữa thinh không lộng gió.


        Atlanta   Ngày đầu năm 2012

                     Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

     




Không có nhận xét nào: