Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

NHẮM MẮT



      Nhắm mắt lại...chợt thấy hồn liêu xiêu...bềnh bồng như áng mây bay giữa chiều phiêu lãng...
Một chiều nào ...trong cái không gian tĩnh lặng chỉ riêng mình...ta hãy thử nhắm mắt lại....
Những kỷ niệm xa mờ tưởng chừng đã ngủ yên lạc loài trong ký ức cùng những mốc meo của tháng năm chất chồng trong một xó xỉnh của tâm tư.

    Vùng trời kỷ niệm chợt hiện về với quắt quay nỗi buồn năm tháng xa mờ...kỷ niệm buồn đau nhiều hơn chất chồng niềm đau choáng ngợp tuổi ấu thơ hơn là những chân sáo trên đê hay những viên kẹo đầy chất gừng cay hơn là vị thơm của mùi vani hòa tan cùng hương sữa thơm lừng của những chiếc bánh thơm ngọt ngào của tuổi thơ...qua mau và những bước chân run bước qua thời trăng mười sáu...

       Nhắm mắt lại...cho lòng chập chùng phiêu lãng...như tỉnh mê bóng lá đêm trăng rằm...
Tiếng chim hót ...thoảng bên tai líu ríu...chân sóc nhẹ nhàng ...xao đám lá lêu bêu...
Những ngày tháng đẹp nhất của một đời người, cũng chỉ mình ai ...ngan ngát những lo toan, hoa chớm nở đã vì cuộc sống còn đành phiêu dạt...nợ cuộc đời...vay trả chữ tình tan...

      Một đời...áo trắng thôi bay
      Một đời dang dở...tiếc thay một đời
      Thênh thang con nước chảy xuôi
       Cuối đời...mong chỉ chào nhau một lần

Hãy nhắm mắt lại...thử thả lỏng tâm tư, vượt quá khứ , tìm lại những ngày tuổi mộng...ở đó còn vướng víu những ước mơ chảy bỏng, lửng lơ trên cành thông xanh và tiếng sóng thì thào cùng những cơn gió chướng của vùng biển năm xưa...tiếng sóng và những cội thông non ngày ấy đã từng chứng kiến cuộc tình đầu của tuổi học trò...
      Và cũng chính ở đó...những hạt cát vàng thần thoại đã vướng víu gót chân của đôi lứa yêu nhau...và cũng ở đó, hạt cát nào bay vào mắt môi ai ngày ly biệt...giọt lệ tình đầu đời nhỏ xuống bờ vai ai rất vội.

       Những chiếc lá vàng...chao đảo cội
       Xưa bay trong gió buổi thu sầu
       Nuối tiếc, lặng thầm...ai mắt lệ
       Tàn thu ...tàn cuộc, chuyện bể dâu

   Đã qua hơn bốn mươi lần cây thay lá, những chiếc lá trên cành đã biết bao lần thay áo mới...
   Mái tóc xanh ngày nào nay cũng nhuốm sương pha...

   Mỗi người yên ấm trong một mái nhà riêng lẻ , có gặp nhau cũng chỉ để ngậm ngùi quay lưng.
   Trở về nhà ...thẫn thờ soi bóng mình trước tấm gương thời gian...một lớp bụi mù che phủ những vết cắt của thời gian, những ưu phiền nhuốm hạt sương pha...phải chăng là mình của ngày xưa??? hay ta của bây giờ...Bỗng dật dờ nhắm mắt.

       Mái tóc năm xưa...giờ chớm bạc
       Bàng hoàng ...ta lạc mất nhau chưa???
       Nửa đời cát bụi...cung lạc phím
       Sách lật sang trang...chẳng lụy phiền
        



   Bỗng một sáng nào bừng tỉnh thức...bỡi tiếng chim kêu bên ngoài cánh cửa, chợt nhớ, chợt quen.
   Tiếng hót của con chim Chiền chiện quê mình hay tiếng kêu của con chim chào mào gọi bạn...

     Cũng chỉ là ảo giác của thời gian...
     Ở nơi này , những con chim chợt đến chợt đi..
      Con chim nhỏ quê mình , có từng bay qua biển lớn như ta ?
      Phải chăng những cánh chim nhỏ quê mình cũng bay qua biển lớn  ?
      Cũng cùng ta chia sẻ những niềm riêng

     Nhũng con chim én năm xưa nơi đất mẹ...rập rờn bay từng đàn báo hiệu một mùa Xuân trở về, nơi đây có lúc con người lạc xứ cũng thầm mong những cách chim bay trở lại...cầu mong một ngày bình yên trở lại cho dù là Xuân Hạ hay Thu Đông.

     Sương pha nhuộm trắng đầu xanh nửa
     Mưa rớt rơi,  tha hạt cố hương
     Lần đếm thời gian trên đất khách
     Mai ngày nhắm mắt lưu vấn vương


     Rồi một ngày nao ta nhắm mắt.
   

    

   Atlanta Tháng  Tám 2013

       Nguyên Hạ_Lê Nguyễn


     

Không có nhận xét nào: