Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

NGẬM NGÙI...MÙA THU




    Mùa Thu ... Mùa Thu, Luôn là những khắc khỏai ưu tư trong mỗi chúng ta khi chiều loang sắc tím, gió heo may chở chút hơi lạnh nhẹ nhàng vào buổi sáng tinh mơ, gió se se lạnh len lỏi vào những bờ cây ngọn cỏ , chân rảo bước ra khu vườn quen thuộc, đếm từng dấu chân in trên nền đất ẩm, bồi hồi nghe gió lướt qua vai, mơn man trên tóc, hương Thu đang len lỏi đâu đây.

     Bóng chiều xuống dần trên hàng cây ngả nghiêng, chiếc bóng buồn tênh giữa hòang hôn giăng bủa tím, sự tĩnh lặng êm đềm, ngăn cách với thế giới ngòai kia , thương thương lắm từng bờ cây ngọn cỏ trong vườn, những khóm hoa do chính bàn tay mình chăm sóc, thương thương từng chiếc lá rơi, từng cánh hoa tàn, thóang ngậm ngùi khi gió Thu đang len lén tìm về, những chiếc lá đang trở mình lưu luyến.

     Buổi chiều loang sắc Thu, ánh nắng dịu dàng tắt vội sau tiếng sấm nổ vọng từ cõi xa mờ, cơn mưa đang từ từ kéo về mỗi từng chiều ...tôi ngậm ngùi che tay trước lồng ngực ngăn tiếng ho khan, từng cơn lốc cuốn xô thổi tung những chiếc lá  chớm vàng hiệp cùng đám lá trên bờ cỏ úa ...cay cay tròng con mắt, giọt mưa hay giọt nước mắt rơi vội vàng trên má, trên môi, trên vai, mưa Thu loang nhẹ bờ vai lạnh.

     Bên trong cánh cửa, nhìn ra khu vườn đang nhuộm màu xám đục, khu vườn với biết bao kỷ niệm, kỷ niệm chất chứa trong lòng lung linh theo từng bờ cây ngọn cỏ, chập chờn qua khung cửa kính loang mờ sắc bạc...Cuộc sống và thời gian bây giờ đang chuyển sang gam màu xanh xám, ủ rũ và loang nỗi ngậm ngùi, sự cô đơn tìm về bất chợt....

     Tuổi trẻ...tình yêu....thóang chốc qua nhanh như những bong bóng nước sau cơn mưa, chập chùng và mất hút...Nhìn lại tuổi thời gian...chỉ còn những rong rêu sót lại , những dấu ái xa mờ, chìm sâu vào ký ức, tâm hồn như phiêu bạt giữa những mênh mông sầu muộn, lao đao trong những tháng ngày hoang hóa và sự day dứt không nguôi.

    Tuổi già...ngày tháng nhạt nhòa theo từng bước chân xiêu, tâm hồn như muốn khép kín , khi con tim tan biến như hạt mưa ...tháng ngày nhìn từng Thu đi qua, mùa Thu đem lại những chiều mưa , những giọt mưa Thu rơi mãi trong cuộc đời như những giọt nước rới từ mắt ai đang khóc chuyện tình ai....

    Mùa Thu...Mùa Thu luôn là một đề tài bất tận cho thi nhân và trong cả riêng tôi là một khỏang lặng sau nụ cười, tôi vẫn thường tự nhủ : đàng sau nụ cười là khỏang trống, phía sau vất vả lo toan là niềm vui sự thành công phải có...Sự mạnh mẽ tiềm ẩn sau lớp vỏ bọc , sau vành môi mím chặt che dấu ưu phiền, bật khóc đàng sau sự câm nín chai lì, tâm hồn luôn nhạy cảm nhưng luôn nấp sau sự mạnh mẽ tự tạo cố vượt qua những khúc quanh của cuộc đời.

        Ngậm ngùi....khi sắcThu vươn dài trên lối ngõ, chút heo may thấm đậm vào tâm tư nhạt nhòa nỗi nhớ, thèm chút nồng ấm bỡi hơi nóng bàn tay chuyền, nhớ nhung lời thăm hỏi nhẹ nhàng ...tất cả cũng chỉ là hòai niệm...niềm khắc khỏai mong manh dật dờ qua từng hơi thở nhẹ...Tất cả cũng chỉ là hòai niệm, tất cả trở về với sự vắng lặng mênh mông, đã qua rồi theo từng mùa thu đi qua.và thời gian không bao giờ trở lại

     Ngày mai....Con đường trước mặt với những bước chân nhạt nhòaxa dần nỗi nhớ, lạc mất dòng cảm xúc tựa khói sương tan biến vào vạn vật, rồi mọi sự sẽ phôi pha, người sẽ quên người...Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, chúng ta sẽ sẽ dần quên mất chuyện đã qua ...

    Ngậm ngùi....khi mỗi lần nhìn lại những tháng ngày quá vãng....Chuyện đã qua không thể nào quay trở lại, chỉ quay đầu nhìn lại thóang bâng khuâng...

     Cuộc sống mỗi người đều bình yên trong ngõ ngách riêng tư...tất cả đều bình yên, dành nỗi nhớ về nhau cũng chỉ buông lơi hai chữ " Ngậm ngùi ".

        Mưa Thu...giọt nhẹ rơi đều
        Vẫn là ta với...ngậm ngùi chờ nhau

    
    Atlanta  Sept.13th 2015

      Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: