Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

CHIỀU CUỐI NĂM

              Những bông Tuyết trắng phau phau rơi rơi mãi ...những cành cây trơ trụi lá của một mùa đông giá được mặc áo trắng tinh khôi,
             Tôi tự đặt tên cho chúng là "cành khẳng khiu được khóat áo long bào"

              Ở đây,  cứ mỗi lần Tuyết rơi là cả một sự mừng vui cho mọi người ...những đôi trai gái dìu nhau đi trong mưa Tuyết để ghi lại những tấm ảnh đẹp ,những đứa bé rủ nhau ra ngoài chơi trò ném Tuyết và những bà mẹ vội vàng tìm mua những thức ăn còn thiếu cho những ngày có Tuyết ....Tuyết vẫn đang phủ dày trắng xóa huyền ảo lung linh ...dập dồn theo từng cơn gió rít.

              Một mình trên xa lộ 75 ,con đường đi về mỗi ngày ngập ngụa những xe cộ chen chúc nối đuôi nhau sau giờ tan sở của buổi chiều thứ Sáu, ngày mai mọi người sẽ được nghỉ ngơi sau năm ngày làm việc, rong ruổi đi về trong bão tuyết mưa sa.Có ai trong những dòng xe cộ ấy biết rằng "'ngày mai là ngày đầu năm mới của dân tộc tôi, là ngày trọng đại của tôi"
    
             Hầu như ai cũng mong cho mau được sớm rút ngắn quãng đường trước mặt ...
        Chiều nay là chiều 30 Tết, giờ này trên quê hương tôi chắc là vui vẻ và nhộn nhịp lắm ,tôi hình dung ra những bông hoa của ngày Tết ,những chợ Hoa mở ra khắp mọi nơi ,mọi chỗ và mọi nhà ..
       .Đâu đâu trên quê hương tôi mấy ngày này cũng đầy ắp những bông hoa ,những màu sắc thật thắm tươi ....Phải chăng chỉ ở đất nước tôi mới có nhiều Hoa như vậy ...Tôi cũng đã từng nhìn thấy nhiều hoa đẹp bày bán ở nhiều nơi trên các nước ,chúng cũng đẹp đẽ kiêu sa ,lộng lẫy bọc trong giấy kiếng bóng đẹp ...nhưng tôi chưa từng ngửi được hương thơm của chúng ,có chăng chỉ là mùi hương thơm nhân tạo của chủ buôn     
,Những bông Hoa ngày xưa mà tôi đã từng nhìn thấy trên quê hương tôi ngát hương thơm đồng nội ,bày bán một cách tự nhiên trên những sạp hàng thô sơ ,trên những quang  gánh của một người nhà quê mỗi sáng rảo qua các con đường Võ Tánh ,Ngô tùng châu , TRần cao vân ,Hai Bà Trưng ,Lê Lợi ,Tăng Bạt Hổ ...Và dừng lại ở một ven đường trước cổng chợ QUINHƠN

        Ôi những bông hoa xinh đẹp mộc mạc đầy màu sắc của những ngày giáp Tết nơi quê hương tôi sao mà nhớ quá ,sao mà ngọt ngào ,sao mà thân thương biết dường nào
        Ngày xưa ấy cũng vào những ngày này ,chị em tôi thường cùng nhau rảo qua chợ hoa Công viên Qui nhơn ,tìm mua vài chậu Thược Dược ,Cúc ,hay cành Mai vàng nở muộn vì những cành Mai đẹp mọi người đã mua hết rồi ...
         Vả lại túi tiền của chị em tôi không phù hợp với những quà chưng phù phiếm ấy ..
        .Sau này khi có một gia đình riêng tôi cũng thường tự mua cho mình những cành hoa ngày Tết, những bông hoa luôn được tôi trang trọng mua về chưng ở phòng khách và cũng chỉ mình tôi biết nâng niu chúng bằng tất cả tấm lòng của kẻ biết thương hoa.
        .Trong miền nam ngày ấy không có những cành hoa Đào màu hồng kiêu sa như cành Đào của  Đà lạt ,hay những cành Đào của đất Bắc sau này tôi đã được nhìn thấy ...sao tôi yêu màu hoa này quá đỗi ..
        Bây giờ mọi vật đã thay đổi, chị em tôi có thể mua về những chậu hoa trang nhã, đầy đặn nở trong buổi đầu Xuân...thì cả ba lại ở tứ phương:
        Em gái tôi đã có một mái ấm riêng, hạnh phúc bên gia đình với đủ đầy con cháu...không biết có khi nào đứa em gái hiền lành chơn chất của tôi ngày xưa luôn được phủ che bằng tình yêu thương của mẹ và các chị, bây giờ trong cuộc sống  vi đủ đầy hạnh phúc trong những ngày trọng đại có biết nghĩ về người chị thân yêu của mình đêm ngày sống trong vũng tối mênh mông...có biết đem về tặng chị một chút tình thâm, biết đền đáp ơn sâu của chị trong những ngày Tết đến bằng tình thương yêu ấm áp...??? Hay mãi vui trong hạnh phúc gia đình mà chợt thóang quên đi người chị thân yêu đang ngày ngày mong đợi.

        Tận chốn trời xa, , những ngày này tôi cũng chỉ biết vọng nhớ về quê hương, về chị, người chị thân thương  duy nhất đang đêm ngày sống trong ưu phiền, khổ lụy, nhận biết cuộc đời bằng thính giác và giác quan thứ sáu một cách tinh tường...nhận biết mọi thay đổi cuộc đời qua ảo giác, nhìn tháng ngày đi qua chậm chạp qua mảng sương sa...Thương nhớ chị qua bao tiếng thở dài,

       Chị ơi, sao chị mãi nhận hết những khổ lụy trần gian cho các em mình ...những bông hoa tươi đẹp nhất của ngày xuân : em xin dành tặng chị.

       Tôi mơ ước ...một ngày nào : trở lại mái nhà xưa, ba chị em sẽ dắt tay nhau đi sắm tết...kìa những món hàng tốt tươi trang nhã, kìa những món ăn ngon...và kìa những chậu hoa xinh tươi đủ đầy màu sắc, chị em tôi sẽ mua về trong niềm vui rộn rã, ...và mắt chị tôi sáng rực lửa yêu thương khi niềm vui rộn rã ùa về...mắt chị bừng sáng như thuở năm xưa...ngày cuối năm em chỉ cầu xin ơn trên cho thành câu ước nguyện.
     



     
            Tôi cũng về đến nhà để chuẩn bị cho mình một ngày Tết ..một cành cây còn vương vài chiếc lá cuối đông ,tôi đã chuẩn bị sẵn mấy bông hoa bằng vải lụa màu hồng nhạt ,gần giống như những bông hoa Đào của quê tôi ,những cánh hoa mỏng manh hơn huyền ảo hơn và cũng chứa chan tình cảm hơn

         Tôi không biết tác phẩm mà tôi hoàn thành sẽ đặt tên là gì ...nhưng đây chính là những bông hoa mà tôi yêu thích nhất ,một bông hoa thật đơn sơ nhỏ bé nhưng chứa đựng một sự quan tâm nhau, một sự vuốt ve đằm thắm mà suốt một đời người mới có được, màu hoa kỷ niệm của riêng tôi.

          Đêm nay ngồi ngẫm lại cuộc đời mình ,một ngày cuối năm thật cô đơn trong căn nhà vắng lạnh , chuyện buồn đau nào cũng đã qua, thành bại nào trong cuộc đời cũng đã kinh qua, tất cả là mưa, là gió, là nắng ấm hay buổi hòang hôn lạnh giá cũng rất bình thường, vạn vật sẽ tuần hòan và mọi người vẫn bình an rảo bước....

          Ngày cuối năm là thành quả của một năm đã kết thúc, là ngày mai sẽ bắt đầu cho cuộc hành trình mới, cuốn mình vào những thác lũ của cuộc đời, nhộn nhịp bước theo mọi người vào quĩ đạo thời gian không ngừng nghỉ.ngày tiếp nối ngày, tháng năm, tiếp nối tháng năm..cho đến ngày nào ta biến thành tro bụi, trả lại tất cả cho nhân gian.


            Mỗi chúng ta...chỉ là hạt cát
            Trôi lang thang theo năm tháng hao gầy
            Tôi nhận biết...thân ta là hạt cát
             Hạt cát vô tình...rơi giữa thinh không.


       Atlanta...      Những ngày cuối năm

            Nguyên Hạ-Lê Nguyễn
        

 ...

Không có nhận xét nào: