Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

BIỂN CỦA TÔI

(Viết tặng các bạn Sư phạm Qui Nhơn..và các bạn lớp Mẫu giáo 2  của tôi)

        Biển muôn thuở trong trái tim tôi mãi là một bản tình ca bất tận...

      Biển trong tuổi thơ tôi là những kỷ niệm đằm thắm nhất, chất chứa bao yêu thương, luyến lưu qua bao chặng dài dâu bể của cuộc đời đã qua không phút giây nào tôi thôi gợi nhớ..
.
      Biển của riêng tôi không bao giờ hết mặn bỡi những mặn chát tự tình của đôi lứa chia xa nhỏ giọt lệ tiễn đưa từ biệt, những hạt nước tình si rớt xuống đời có biển làm nhân chứng cuộc chia xa. những kỷ niệm muôn thuở chưa nhạt nhoà trong ký ức già nua khi mỗi lần lật mở.

     Biển đã bao lần làm nhân chứng cho những mộng tưởng bay xa của tuổi thơ tôi và những ngày mới lớn , những năm tháng khát khao cháy bỏng tuổi đôi mươi, những mộng ước bay xa theo những cánh buồm nhấp nhô căng phồng giữa biển khơi gió chướng, tôi thường nhắm mắt hình dung ra những mạn sóng xô vào mạn thuyền bềnh bồng đưa tôi vào cơn mơ vượt đại dương của buổi giao thời với bao khe khắt của thời cuộc trên mảnh đất có biển của tôi...

    Tôi vẫn từng mơ ước mai sau tôi sẽ quen biết một người cũng sinh ra từ biển như tôi để cùng mộng về những tháng năm có biển và luôn mãi có nhau ở buổi hòang hôn...nhưng cuộc đời "không như là mơ"

     Biển của tôi cũng không bao giờ lặn sóng hệt như tâm tư với bao đợt sóng ngầm trong hơi thở trái tim tôi, trái tim luôn thôi thúc, rực cháy cuộn trào theo từng cơn bão nổi.bỡi tâm hồn tôi luôn dâng trào và cuồng nộ như biển, bất chợt và cuốn xô, có lẽ tôi chính là biển...hay biển là tôi.


  Biển của tôi muôn đời không cạn nước, chuyên chở bao ngọn sóng yêu thương giữa người và người chan chứa những tình thâm, trao nhau bao lời thệ ước gởi theo con sóng bạc đầu bao câu nói thâm tình, bao gắn bó trùng trùng, những yêu đương cuồng nhiệt...theo thời gian và âm thầm mờ nhạt giữa lòng nhau...

    Biển và tôi luôn hoà nhập vào nhau...từ những ngày còn bé dại, tôi cũng đã từng quẫy đạp nơi bờ biển Qui nhơn, cho đến:..

   .Bỗng một ngày tấm thân trần bé nhỏ trôi bập bềnh trên mặt nước biển trong xanh...Tôi đã hồn nhiên trôi một cách tự nhiên "mà không cần bắt con chuồn chuồn cắn rốn", hồn nhiên trổi khúc reo vui vì mình đã 'tự mình bấp bênh trên sóng nước.Từ đó tôi hàng chiều lặn hụp nơi chỗ gần bờ...rồi từ từ bềnh bồng trên biển nước bao la, ngửa mặt nhìn trời với niềm vui oà vỡ ở tuổi mười ba.



   Biển giật mình cuồng nộ bỡi ngày nào biển đã từng nghe bao lời thề ước :Những thề ước tận đáy lòng có biển xanh làm nhân chứng...Biển đã nhìn thấy tôi từ ngày còn để chỏm cho tới ngày tôi lớn khôn

    Bây giờ biển vẫn còn ngút trời bão nổi , biển vẫn còn trước mặt mà muốn trở về lại xa cách nghìn trùng.tấm lòng của biển và nỗi thôi thúc không bến bờ nhưng không bao giờ thấy đích.
      Nhưng cũng chính biển đã cho tôi nhận biết "cứ kỳ công nhẫn nại, tất cả sẽ đạt đến thành công"..
      .Ngày ấy tôi chỉ là một đứa con gái nhỏ không có tố chất thông minh bằng các bạn đồng trang lứa, bạn tôi đọc qua vài lần là thuộc, còn với tôi phải hơn chín mười lần..
      .Những con chữ lặng thầm ra đi và vì cảm thông sự kiên trì của một sinh linh nên mới 'tội nghiệp' thân tôi mà trở về nhập cuộc vào vùng chất xám ít ỏi của cô gái nghèo tội nghiệp...

     Tôi cũng đã hai lần "Danh đề bảng giấy" , tôi mới được tuyển vào khoá Sư phạm thứ 12 của thành phố biển mà tôi đã lớn lên, thân quen từng con đường góc phố...

     Ngày đó những đứa bạn cũ cùng thời tôi vẫn vui vẻ nắm lấy mảnh bằng cuối cấp, từ giã biển tình, gõ gót chân chim lên các trường Đại học phương xa...Còn lại tôi, gia cảnh quá nghèo nàn, tôi ở lại mỗi ngày nghe biển hát...và âm thầm 'khoát áo vu qui cùng một chàng lính trận, tình nguyện cưu mang cuộc sống tôi ".

      Đứa bé đẹp như thiên thần được sinh ra giữa mùa chinh chiến, biển vẫn rì rào ru ngủ đứa bé thơ...Là những đứa con tôi...Đứa bé thứ hai lại theo tôi đến trường Sư phạm suốt quãng đường dài chín tháng cưu mang..
  .Bây giờ hai thiên thần bé nhỏ "đã từng theo mẹ đến trường"( nay cả hai cũng đã 'làm mẹ người ta và cho tôi được làm "bà ngoại của bốn đứa cháu ngoan.)

      Thời gian sau...bạn bè tôi lại cùng nhau kéo về vùng biển cũ, lại cùng nhau gõ gót giày trở lại biển Qui nhơn...Tôi lại cùng bạn bè tôi hội ngộ dưới mái trường sư phạm, tìm một cứu cánh cho cuộc mưu sinh và hoàn tất mộng ước đời tôi ...
       Tuổi thơ tôi  ngày ấy...Tôi vẫn thường chơi trò "làm cô giáo giữa đám trò ngoan."

      Thời gian ấy tôi lại trở về với tà áo trắng tinh khôi, các bạn bè tôi tưng bừng bên nhau của những ngày sách vở...tôi lại đeo mang nhiều nỗi âu lo, bận bịu  chuyện của riêng mình.

        Những ngày tháng ngồi trên ghế  trường Sư phạm, tôi đã sống những ngày thật khép kín của một con người thầm lặng bên bạn bè vô tư như những cánh chim non..nỗi khát khao cháy bỏng được làm cánh chim non, trách nhiệm oằn vai giấu sau tà áo trắng , thời gian nào cho tôi được rộn rã niềm vui bên bè bạn cùng trang lứa,  tuổi thanh xuân

       .Chỉ riêng tôi vẫn miệt mài bên trách nhiệm và bao trái đắng cuộc đời đổ xuống với những oan khiên.

  ...Bỗng từ lúc nào tôi thấm thía câu hát nhai đi nhai lại từ đĩa nhạc cũ vang vọng bên tai:

    "Lòng thật bình yên mà sao buồn thế...

     Giật mình nhìn tôi...ngồi khóc bao giờ"   (nhạc TCS)

  Biển vẫn luôn âm thầm nghìn năm réo gọi, ,vẫn những âm vang gần gũi thân quen , nhưng đi xa cùng biển vẫn là những hiểm nguy khôn lường.Mà có biết bao người đã vương mang.

***

     Biến cố năm 75 ... Tháng tư đen, nhuộm đen cuộc đời gần năm mươi bạn bè lớp chúng tôi, những thiếu nữ chập choạng với nhau từ khắp mọi vùng hội tụ về đây chờ ngày   ra trường để 'hoàn thành giấc mộng đời, chập chững bước vào cuộc đời với bao nhiêu mộng đẹp" và còn biết bao anh chị em khoá chúng tôi cùng cảnh ngộ.

     Mộng ước bèo mây, tan tành theo biển...chỉ còn vài tháng nữa là chúng tôi "được ra trường' những cô giáo trẻ lớp chúng tôi và bao nhiêu bạn trẻ khoá !2 "Ánh Trăng vàng " sẽ tung bay khắp mọi phương trời của miền nam đất Việt...
    Tất cả tiêu tan như bọt nước...tất cả chúng tôi đã ly tán nhau không kịp nói với nhau câu giã biệt...

      

      .Giật mình nhìn tôi....ngồi khóc bao giờ.

   Tháng tư đen đã bôi đen cuộc sống tuổi trẻ bạn bè tôi và triệu triệu người dân miền Nam nước Việt, bao nhiêu hăm hở của những ngày tháng dùi mài kinh sử trên ghế trường Sư phạm Qui nhơn, khoá học của chúng tôi bàng hoàng, xáo xác..
    .Những con chiên lạc bấy chạy ra khắp mọi miền, kẻ vào Nam kiếm sống, người chạy ra Biển với nỗi kinh hoàng...Lớp của tôi cũng có một bạn rất dịu dàng và luôn năng nổ của một thời áo trắng, chị đã bỏ mình giữa biển khơi

    ( Đó là Chị Hà Lan Hương, lớp phó của lớp chúng tôi_ Chúng ta hãy cùng nhau thắp cho chị nén hương lòng cho người quá cố)
     Thời gian đó cũng còn rất nhiều bạn hữu khác cũng đã bỏ mình giữa biển Đông và còn nhiều nhiều những bạn bè mà chúng ta đã gặp trong thời gian theo học, họ đã ra đi và mãi mãi không gởi lại cho nhau một lời giã biệt...

    Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu vào một bước ngoặt của lịch sử dân tộc chúng ta, tất cả đã lật sang trang sách mới ...
    Trong số những bạn bè chung lớp chung trường ngày cũ: thời gian có kẻ được trở về "Đứng Lớp"...họ cũng được "Làm thầy" qua nhiều chặng đường dài thanh lọc về "lý lịch qua mấy đời "...

    Những cam go, thiếu thốn, cơ cực buổi giao thời nhưng chúng tôi cũng vì miếng cơm manh áo vì cuộc sống, và cũng có kẻ "vì quá yêu nghề, mến trẻ" bạn bè tôi vẫn cứ bám trường theo lớp qua những chặng đường dài thật lắm gian nan...

     Nhưng cũng thật oái oăn thay cho những kẻ cùng thời, mộng ước một đời ...mà chẳng được "Một ngày cầm phấn bảng"không có lấy một đứa học trò , cũng chỉ có trong mơ..

      .Họ đã bương bả ra khắp chợ đời kiếm sống, cố quên những tinh hoa ghi lại ở những sân trường ngày cũ...hoà nhập vào cõi đời thường ...Quên hẳn chuyện "Làm Thầy"...

      Mấy chục năm sau ...tình cờ gặp lại...Có người cũng thành đạt hơn người, họ là những người "khi xưa đã chẳng được làm thầy".

      Bây giờ họ lại hẹn gặp lại nhau sau hơn bốn thập kỷ đã đi qua...
      Chúng tôi chính là những người đã sống qua hai lần thể kỷ...Nay gặp lại vui biết mấy cho vừa.

***

    Bỗng sáng hôm nay..Một sáng mùa Hạ nơi xứ xa.. . mùa Hạ ở đây không có những chùm hoa phượng đỏ, không tiếng ve sầu não nuột, cũng không có cả tiếng reo của những rặng phi lao.Chỉ còn trong trí nhớ mờ nhạt của một người già đang trên đường bước hụt hơi vào cửa ngõ tuổi thất tuần...

    Mai mốt đây... bạn bè tôi sẽ cùng nhau trở lại thành phố Qui nhơn gặp nhau trong ngày hội lớn , qua hơn bốn thập kỷ đổ dài trên mái tóc chúng tôi...Tôi đã nhìn thấy hình ảnh  những bạn cũ ngày của lớp tôi, các bạn cũ cùng thời tôi ...tất cả đang hướng về trường cũ biển xưa ...ôn lại những kỷ niệm một thời thật xa trong quá vãng..
    .Tôi đã từng mở lớn khung hình nhìn lại bạn cũ ngày xưa qua nhân dáng, nụ cười xưa còn lại một chút thân quen ngày cũ.nhớ nhớ quên quên nhưng vẫn thấy ấm lòng vì biết vẫn còn đó những thân quen ngày cũ.

     Cầu mong các bạn bè khoá học của một thời tôi...Họ sẽ gặp lại nhau trong niềm vui hội ngộ, tuy tóc người nào cũng đẫm chút sương pha, nhưng gặp lại người cũ cảnh xưa...ngập tràn niềm vui và ướt lệ.


***


   
     Bây giờ tôi đã lìa xa tất cả, hàng ngày đi về một cõi, lòng vui sao tiếng sủa vang rân của hai con chó nhỏ thân thương...có lẽ bây giờ cuộc đời tôi dính liền với những vật nuôi , niềm vui và sự đợi chờ, lòng muốn trở lại quê nhà vui niềm vui hội ngộ với bạn cũ ngày xưa và đêm nghe biển hát, nhớ chuyện năm xưa....

     Cuộc đời tôi và những ngọn sóng nhấp nhô không định hướng và bây giờ có đan xen tiếng chó sủa tận cõi xa...Ở đây chỉ cần nghe tiếng chó sủa là lòng tôi lại nhớ quá cõi quê nhà , vì rằng tiếng chó sủa ở phương xa hay mãi tận quê nhà đều giống nhau.

    Vẳng bên tai tôi bập bềnh từng câu hát như biển gọi lúc hòang hôn:

      Dù thật lệ rơi...lòng không buồn mấy

      Giật mình tỉnh ra...ô nắng lên rồi
         (nhạc TCS)
 



Atlanta      July   23rd 2017

     Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: