Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

HẠNH PHÚC ...TRẦN GIAN


       ( Viết tặng các con cháu tôi...Với tất cả cuộc đời của " Một người làm Mẹ" )


     Trong cuộc đời này : Không có  nỗi buồn nào ủ ê hơn, tận cùng hơn của người đàn bà khi " Vượt cạn" mà không nhìn thấy người thân yêu nhất của mình bên cạnh, giây phút thiêng liêng ấy:

     Bao âu lo phiền muộn, bao cay đắng tột cùng giằn xéo tâm hồn và thân xác của người đàn bà sắp làm mẹ...

    Thiêng liêng lắm, hạnh phúc lắm và cũng chua xót đoạn trường  lắm thay.

     Tôi muốn nói lên đây tâm trạng của thân phận người đàn bà " Mang nặng đẻ đau"...Làm đàn bà sao khổ vậy...hỡi trời cao.

    Thuở mới yêu nhau, cho đến ngày hoan hỉ bước lên xe hoa: Bao người con gái luôn hồn nhiên trong ngập tràn hạnh phúc...

    Nếu may mắn cho thiếu nữ kia..." Nếu gặp phải đấng trượng phu...thì coi như bình an cho một chuyến đò"...

    Chán vạn kẻ kém may gặp phải: " Một người chồng Gia trưởng, một đấng ông chồng ích kỉ nhỏ nhen, chỉ biết mình không hề nghĩ cho ai "...

    Thì cái đêm gọi là " Động phòng hoa chúc...sẽ hiện hình một con người mang lớp thú"

    Hạnh phúc hay khổ đau sẽ cũng chính là " cái thuở ban đầu và cái đêm thăng hoa hay Khổ hận....ngày ấy"

    Cho đến ngày gần chạm cửa nhà " Ông Sáu tấm" lòng vẫn nhớ như in...Hận tủi, khổ đau, qua bao chặng dài dâu bể.

    Câu chuyện ngày xưa của thế kỷ xa xăm..., trai gái yêu nhau vẫn giữ khoảng cách xác thân...phải chờ ngày về nhà bên ấy...

     Chuyện ngày nay con trẻ sống thực tế hơn xưa, chúng tìm hiểu bên nhau tận cùng " từng centimet...nào sá chi trinh tiết với ...Động phòng"...

    +++

    Tiệc cưới ngày xưa ...cũng đông đúc như nay, nhưng đàng gái luôn mời chính quyền địa phương đến dự và chứng cho đôi trẻ " Kí giấy hôn thú trước mặt họ hàng, địa phương trước giờ hợp cẩn"..

    .Mẹ cha hoan hỉ, chính quyền phủ phê,bạn bè chúc tụng ...Bản án chung thân cho hai trẻ ...Sẽ bền chặt dài lâu...trước nhà thờ và biết bao người làm nhân chứng ...Cuộc chung thân ...một kẻ bước vào ngưỡng cửa ngục tù.

    Men rượu ép mời của bao nhiêu bạn hữu gần xa...Chú rể cô dâu mệt nhoài...nửa đêm ...Mới trở về phòng chờ ' Điểm cuối"

    Người đàn ông trong hơi men...giống như con hổ đói, miệng nói lời thô tục, chân bước quàng xiêng..."

   " Vẫn không quên tấm khăn lụa trắng trải giữa giường ...Làm nhân chứng cho người vợ của mình còn trinh tiết"

     Miệng lảm nhảm như thằng điên nơi chiến trận : " Chỉ phải là ba giọt máu ... mới là con gái Trinh Nguyên"

    Không cần biết ...cảm giác buồn đau, tủi phận, nhờn tởm của người bên dưới ...tấm thân nhàu nát bỡi kẻ phàm phu...Chỉ mong chết ngay dưới bàn tay của ...người sẽ cùng mình đi suốt kiếp

    Mắt nhoà lệ...hận người chồng nấp dưới thân người...tàn nhẫn hơn loài cầm thú...

     Máu hận trong người oà vỡ tràn xuống tấm khăn ô nhục ...Nhân chứng tình yêu cho sự cưỡng hiếp buổi tân hôn.

    Rồi bao nhiêu năm...người chồng hậm hực đem chuyện " Ba giọt máu oan khiên" hậm hực răn đe người đàn bà tủi phận và hận thù nhau đến muôn đời vẫn hận..( Bỡi không là ba giọt máu...mà là vũng máu đào hận tủi  ...bỡi kẻ phàm phu".

     Không một ngày nào trong cuộc đời...họ cho nhau một chút ân tình nào  ...của tình yêu đôi lứa...

     Bốn đứa trẻ thơ hồn nhiên ra đời... bỡi những cột ràng của xã hội không thể buông ra...

     Bốn lần " vượt cạn "...Chỉ một mình người đàn bà chịu khổ...Khoảnh khoắc ấy vô cùng đớn đau và tinh thần người đàn bà vô cùng cần tình thương của người bạn đời vô hạn...

     Lúc thăng hoa chỉ " Người nằm trên là VÔ CÙNG SUNG MÃN...xong chuyện rồi...trở thành kẻ vô tâm...Không ghé mắt nhìn coi người đàn bà kia đau đớn đến cỡ nào...mà chỉ nghi với tấm lòng đê tiện...

   "  Chắc gì là con mình...không nhỉ???   Giả thuyết ấy...muôn đời ...Với con người ích kỷ...Thiếu tự tin...Và hèn nhát của một đấng PHÀM PHU"

     Bốn đứa trẻ con tôi... vẫn hồn nhiên ra góp mặt, bàn tay người đàn bà khốn cùng... luôn ấm áp chở che...

     Tôi vẫn sống " Vẫn là tôi" bên cạnh những đứa con vô tội.....vô cùng dũng mãnh...nào sá gì những bèo bọt thế gian.

 +++

     Hạnh phúc trần gian nào...mà muôn người mong ước...Những đứa trẻ con tôi ...Vẫn hạnh phúc như muôn người giữa đất nước xa xăm, vẫn mạnh mẽ cùng người kiếm tìm hạnh phúc.

     Có lẽ cảm thông cho số phận của một con người: " Chưa một lần có một ngày hạnh phúc"

     Những may mắn nay phủ đầy lên những đứa bé ngày xưa...mà cha chúng vẫn hững hờ không nhìn nhận...

     Từ đứa đầu lòng cho đến đứa thứ tư...người chỉ nhận " Những đứa con rơi là của mình"   Còn con tôi là đồ rơm rát...

     Người đàn ông với tấm lòng đầy rơm rát...không hận thù ..." Tôi không phải là tôi".


    Đền bây giờ con trai tôi...Đứa bé trai mà ngày xưa chồng tôi " miễn cưỡng và không hề nhìn nhận...bỡi nghi ngờ ..bỡi lòng ích kỷ, bỡi tính trăng hoa...tưởng ai cũng như ai"...

     ." Nó không phải con Ông"...Ngày sinh đẻ ông không hề ghé nhìn con trẻ...( Nó giống ông từ mái tóc đến mọi chân tay )

     _   Phải là con mình không.???..Sinh đẻ chuyện đàn bà  ...???Cứ lơ đi cho khỏi phải lo xa...Con ai đẻ tự lo cho nhau ...là lẽ phải.

     _ Chối bỏ trách nhiệm, làm tổn thương người đàn bà bên mình...là điều mà ông mong muốn...

     _ Nhưng ông xanh nào ...quên sót chuyện một ai??? Buổi cuối đời ông vẫn cứ rong chơi...nhởn nhơ ca hát như lão già điên nơi đô hội.

  +++

      Con trai tôi đó : Một người đàn ông chân chính...chỉ yêu một lần và duy nhất một tình thâm.

       Chúng quen biết nhau từ những ngày còn chung một mái trường...
        Mười năm sau ...hai đứa mới thành hôn, tình yêu lớn ...trong mắt nhìn và bàn tay nắm.

        Ngày sinh đẻ đứa con đầu lòng...chúng cận kề nhau từng giây phút thiêng liêng...chia nhau từng hơi thở, sẻ chia nhau từng giọt đắng, miếng ăn ngon.

      Trong cõi trần gian này ...không hạnh phúc nào thiêng liêng hơn...Khi vượt cạn : Có người yêu mình cận kề lo lắng. Con trai tôi chạy qua chạy lại lăng xăng...tay trong tay...sẻ chia nỗi đau  vô cùng vô hạn...

     Những nhăn nhó giống hệt nhau của hai  đứa trẻ ...khi mỗi tiếng rên la khe khẽ...mồ hôi nào nhỏ giọt trán con tôi...Tay hai đứa vẫn nắm chặt ...hoà chung giọt mồ hôi trong nhau ...oà vỡ.

     _ Oh. oh..Baby...Baby...Oh,,,O...

     _ Oh...Thanks ...My god...my Baby... Thanks...

      (con đau xót dường bao...là hạnh phúc... là sẻ chia nhau...là thế ấy)

      Đứa cháu nội đầu tiên ...khóc vang khi ra góp mặt...cõi nhân gian ...với hạnh phúc ngập tràn.

     Là con tôi, là cháu tôi...tất cả là tình yêu và sức mạnh...

   " Một tình yêu chân thực giữa thế gian."

    Tôi trở về nhà cảm tạ ...Thượng đế đã hằng ban:

    " HẠNH  PHÚC TRẦN GIAN"  Mà con tôi có được.


 (   Viết tặng các con tôi...nhân ngày cháu nội tôi ra đơi)

      Atlanta    April   5th 2018

      Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

  

Không có nhận xét nào: