Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2020

HOA LỤC BÌNH...VỌNG NHỚ CỐ HƯƠNG

Ngày Xuân...mọi người luôn nói về hoa mai, hoa đào,hoa sen, hoa cúc, hoa vạn thọ...Sao tôi lại nói về hoa lục bình....??? Ở miền Nam thì mọi người luôn dùng hoa mai vàng làm giống hoa biểu tượng cho mùa Xuân, còn ở xứ Bắc thì hoa Đào là giống hoa đặc trưng cho mùa xuân đất Bắc...Không một dân tộc nào trên thế giới lại có được những ngày đầu năm khi ngày Tết đến lại được đón chào năm mới một cách hoan hỉ và rộn ràng, trang trọng như ở đất nước tôi. Giờ này trên khắp cùng quê hương tôi, mọi người đang rộn rã đón chào năm mới một cách rộn ràng và huyên náo như những ngày này, tất cả đều chuẩn bị chào đón một cái Tết vui vẻ, đoàn viên cho mọi nhà từ người nghèo cho đến bậc cao sang, khắp cùng thiên hạ trên dãi đất quê hương tôi... Giờ này trên khắp cùng đất nước tôi...bao nhiêu công trình vun quén cho cả một năm đi qua...cố gắng và chờ mong những ngày sắp đến, những sắc màu hòa quyện nhau, bao công trình vun đắp chờ đón mùa Xuân đến...Rạng rỡ nhất khắp cùng không gian đất nước được tô điểm bỡi hương sắc của các loài hoa...Bao nhiêu chợ hoa, bao nhiêu thôn làng cũng đầy ắp những bông hoa cùng nở rộ, mọi người náo nức chen lấn nhau mang về nhà trong suốt thời gian cận Tết và không thể thiếu trong việc chuẩn bị cho ngày Tết... Những ngày này...không một ai quan tâm đến màu hoa tim tím, lá tròn xanh, nhụy vàng , cánh hoa tim tím mỏng manh, màu hoa không một ai muốn đem về nhà trong những ngày đầu năm mới...giống hoa bình dị, không cần phải bỏ tiền mua bán, không cần chăm bón tính ngày, tính tháng trong chặng đường dài nhân thế...vẫn trường tồn giữa cuộc trần gian. Loài hoa tôi yêu...sắc màu tim tím Lửng lơ trôi...trên mặt nước ngàn phương Một loài hoa...tôi luôn mãi luyến thương Bềnh bồng trôi...mãi hoài theo năm tháng Tôi nhớ mãi...những tháng năm xa mãi...câu chuyện của những ngày thật xa trong cuộc đời quá vãng... Ngày đó tôi bồng bế các con theo chồng về vùng đất lạ...một vùng quê gần tận cùng miền tây xa xăm nằm dọc theo giòng sông hậu... lần đầu tiên được nhìn thây những đám lục bình nổi trôi trên khắp cùng vùng sông nước mà hàng ngày tôi đối diện trong cuộc sống mưu sinh...Ngày đó tôi chưa từng có một chút ý niệm về màu sắc hay tình yêu thương về các loài hoa, hàng ngày cả nhà tôi phải vật lộn với miếng cơm manh áo và đối phó với sự cơ cực đói nghèo...Thời gian nào để quẩn quanh với những ý thích về bông hoa về những vẩn vơ thế sự. Hàng ngày tôi ngồi bên chiếc máy khâu cà tàng để làm ra những phẩm vật phục vụ cho người dân lao động quanh vùng, chồng tôi thì tất bật thu vén sản phẩm đem bỏ mối cho các chợ nhỏ vùng quê, đổi lấy cơm áo về cho gia đình cùng năm tháng, các con tôi, ngoài giờ dến trường, thì đứa lớn bồng đứa nhỏ, chạy chơi nơi thôn xóm cho cha mẹ rảnh tay làm công việc kiếm sống qua ngày. Những buổi chiều về, sau một ngày mải mê cùng công việc, con sông lớn sau nhà , dọc theo con kênh rộng, là nơi tắm gội và lấy nước tiêu dùng cho mọi người... Thời gian này là chút thời gian ít ỏi để tầm mắt thả theo dòng nước đục màu phù sa sông hậu...tôi đã nhận ra em: Những dề lục bình trôi nổi, mạnh mẽ trôi giạt vào khắp cùng con nước ròng lên xuống từng ngày...đôi khi phải dùng tay xô đẩy ra xa...Từ đó tôi mơ màng nhận ra màu hoa tím này chính là sự êm ả cho tâm hồn khi mỗi lần rảnh việc, một chút mộng mơ, một chút gợi nhớ về những ngày còn thiếu nữ...xa xăm và lãng quên ...màu hoa tim tím ấy đã vận vào đời tôi qua vùng ký ức bị bỏ quên. Năm tháng trôi qua trong cuộc đời...tôi không còn nhớ đến màu hoa tim tím ấy nữa...Tôi theo gia đình lìa xa quê hương " Tha phương cầu thực" lại bôn ba với cuộc đời, lạ lẫm nơi xứ người...tôi cũng từng được nhìn thấy những màu hoa đủ màu sắc, cũng từng có lúc mua những giống hoa lạ về vun quén trong vườn nhà tiêu khiển trong lúc trà dư tửu hậu.... Thắm thoát đã bao mùa Xuân đi qua, mọi cuộc bon chen cùng nhân thế, qua bao dâu bể cuộc đời , thảy đều đã đi qua... Bây giờ người con gái năm xưa, một lần thích và xót thương cho những cánh hoa lục bình trôi nổi trên khắp cùng quê nghèo ngày ấy...thiếu nữ nhà quê ngày nào...đã chập choạng bên"ngưỡng cửa Thất tuần"...Cái thú tao nhã của bà già xa xứ quẩn quanh với các vật nuôi và cây trồng, bầu bạn cùng các loài hoa... Một lần trở lại quê hương, về thăm lại vùng sông Hậu, màu tím của những đám lục bình nổi trôi trên sông nước, gợi nhớ lại chuyện năm xưa...Tôi đã nhặt lấy một chùm rễ của sắc hoa tim tím ấy mang về bỏ vào chậu nước trong vườn nhà...Màu hoa tim tím ấy bây giờ đã là giống hoa gần gũi, tâm giao trong những tháng ngày đơn độc nơi xứ xa Hàng ngày trước khi ra khỏi nhà, được nhìn ngắm chúng trổ bông thắm tươi bên nhau, nhân rộng qua từng ngày...Chiều về đếm lại mấy bo6ngbi5 tàn úa, đêm đến ngửi chút hương bay nhẹ nhàng thanh thoát( Có lẽ chẳng mấy ai biết rằng lục bình cũng có hương thơm về đêm???) Niềm vui mỗi ngày và nỗi đam mê về một loài hoa dại, loài hoa dịu dàng vô giá ấy đã vận vào đời tôi mãi đến bây giờ... .Màu hoa ấy... theo tôi bền bĩ Lặng thầm cùng tôi, năm tháng qua Lá tròn xanh, nhụy vàng, sắc tím Theo tháng năm...chung thủy, mặn mà. Cám ơn giống hoa đơn thuần, mộc mạc, vô giá mà ít người quan tâm, vun quén hay mua bán, vẫn xanh tươi, nở rộ trong vườn nhà tôi và theo tôi đi thật xa, theo bước chân tôi đến tuổi già, một màu hoa thủy chung mà tôi thương tôi mến, mỗi ngày rung rinh trước gió như nói thầm cùng tôi một cảm thông mà nhân gian không thấu hiểu, chỉ lục bình và tôi trong muôn vạn luyến thương nhau. Lục bình theo tôi rời quê Mang màu nhung nhớ...hoa theo chân người Sáng ra hoa mỉm nét cười Chiều gieo nỗi nhớ...ngậm ngùi cố hương Bao năm xứ lạ vấn vương Nắng chao, tuyết lạnh...sắc hương không mờ Bao năm xứ lạ vẫn mơ Một ngày trở lại...Bến mơ, kẻ chờ... Ngày cuối năm, nhớ nhà, nhớ quê, muốn tìm một chút Xuân cho thõa lòng nhung nhớ...Muốn tìm một màu hoa gởi gấm nỗi nhớ nhà...hoa Đào, hoa Mai ...cũng chỉ là những cành hoa giả đã chưng ở góc nhà...nhưng cũng chỉ màu hoa tim tím của giống lục Bình tri kỷ ,mãi ấm áp và đằm thắm nhất trong tôi ...màu hoa nhung nhớ và thủy chung của một người già " vọng nhớ cố hương". Atlanta Xuân Canh Tý Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: