Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2020

BÔNG HOA CỎ

 Mong làm bông hoa cỏ

Rung rinh giữa nắng mai

Bước chân ghi dấu hài

Lặng thầm...hoàng hôn biến...


     Những bông hoa cỏ lặng thầm góp mặt khi mặt trời mọc và lặng lẽ lụi tàn khi bóng hoàng hôn trãi dài trên bờ cỏ , đời hoa ngắn ngủi, không phấn hương , khoe màu và tan biến không để lại một dấu ấn nào cho nhân loại...hoa cỏ cũng không biết đua chen cùng những sắc hoa rực rỡ, hoa hồng, cẩm chướng, thược dược, mai vàng hay những bông hoa được mọi người trân trí chỉ nở về đêm như hoa dạ lý hay hoa Quỳnh chỉ bung cánh vào nửa đêm...


    Cũng là một họ nhà hoa nhưng hoa cỏ chưa được một lần được tha nhân đem gieo trồng vào chậu, chăm bón theo mùa ...mà kiếp đời chỉ tự đến tự đi không câu chào lời tiễn, cũng chưa được một lần hưởng được một chút phân bón nào từ chủ vườn hay những giọt nước mát từ người chủ vườn cần mẫn.


     Những bông hoa cỏ dại dưới nhiều hình thể, mỏng manh và yếu đuối, chợt đến, chợt đi, không bến bờ, bay thênh thang vào vũ trụ và mục rữa vào cõi hư vô, dật dờ ở một bến bờ vô định.


   Mỗi ngày ngồi sau tay lái, đi qua những con đường quen thuộc đến chỗ làm...đi qua những con đường rợp mát, bất chợt nhìn thấy những bông hoa dại, tô điểm cho cảnh vật hai bên đường một sắc màu êm ả và tươi tắn một khung trời ...ôi những bông hoa cỏ không tên đã góp phần điểm tô cho bức tranh mỗi ngày thêm sinh động khi mỗi lần ra đi hay trở về trên quãng đường mà tôi đã đi qua.


   Những buổi chiều về thường tôi không còn kiếm tìm ra chúng mà bánh xe lăn dần vào những khu chợ thân quen....Những hàng xe muôn màu chen chúc nhau không còn lấy một chỗ trống nào để cho xe mình chen lấn được...Tôi lặng lẽ rời nơi đông đúc để trở về tron con đường quen thuộc...Mình cũng đã già nua...cũng không cần phải bon chen vào nơi phố xá đông đúc những con người, nhất là thời gian này: ' Thời gian của nàng Cô vi đang hoành hành trên khắp cùng thế giới"


   Trở về nhà , lặng lẽ chăm chút từng gốc hồng rực rỡ, tỉa mấy cánh lá đung đưa theo từng cơn gió thu đang run rẩy cợt đùa, tầm mắt đi xa về những bông hoa cỏ dại đang rung rinh trước gió...Bỗng một chút ngậm ngùi thương cảm cho một loài hoa dại không tên.


    Đã bao năm tháng đi qua ...Cũng ở nơi này, thành phố này là nơi tôi dừng chân, và coi nơi này như quê hương thứ hai mà tôi định cư và gần gũi nơi nài từng màu hoa, sắc lá, và những bông hoa cỏ rung rinh mỗi sáng mỗi chiều cũng đã quá thân quen . cũng đã qua rồi những ngày đầu lạ lẫm, qua rồi cơn giông bão cuộc đời, những gì đã đi qua thì không bao giờ quay lại, nhẫm tính lại cuộc sống của mỗi con người đã như một con tàu đi qua , con tàu đẩy lùi quá khứ sau lưng , con tàu chuyên chở bao khổ hận gian truân quá dư thừa buồn đau cho một kiếp người...


   Bóng nắng chiều chói chang chiếu soi qua cánh cửa, rồi chút nữa đây cũng sẽ lịm tắt khi bóng hoàng hôn dãy chết , đêm đến, bóng đêm tràn ngập bốn bề, những bông hoa dại bên thềm cũng cụp xuống theo bóng đêm u mặc.


     Mong là bông hoa dại

    Ngủ yên giữa sương đêm

    Bình minh về hiện diện

    Rung rinh khắp mọi miền


     Bừng tỉnh thức, sau một giấc ngủ dài không mộng mị, vươn vai mấy lần để biết rằng mình vẫn còn hiện diện với cuộc sống này...Vẫn một buổi sáng buồn thiu của  một kẻ nghèo khó đang đối diện một bữa ăn vô cảm vì hương vị của bát cơm vô vị mỗi sáng mỗi chiều cho qua cơn đói khát.


   Tháng mười rồi cũng sắp đi qua ...Tháng   ...mà các con dành phần đáp đền công ơn mẹ bằng những quà cáp mang về biếu mẹ  từng năm...các cháu nội, ngoại của tôi cũng chỉ sáu đứa trẻ xinh xắn, ngoan hiền, năm nay chúng cùng nhau thắp cho bà bảy ngọn nến thương yêu, cùng nhau chu môi thổi tắt mấy lần trên chiếc bánh sinh nhật dễ thương mà con trai tôi đã chạy gần một giờ lái xe mua đem về biếu mẹ, hương vị bánh của quê hương, ngọt mềm và khác với hương vị của người Mỹ, rất ngọt và dư thừa chất béo...

  Chúc mừng Sinh nhật tôi tròn thất thập, hạnh phúc vuông tròn cho lão bà sống dai, thế là tôi đã thọ được mười năm rồi sao ...Một đời người cũng đủ mọi đắng cay, hạnh phúc ở ngưỡng cửa sáu mươi, nay tôi đã bước hụt hơi bước chân vào ngưỡng cửa thất tuần một cách dũng mãnh đó sao???


    Đêm đó tôi một mình mợ những phần quà của các con cháu trao gởi, ngập tràn niềm vui trong hạnh phúc vô biên...


   Tôi là bông hoa dại

  Tắm trong gió ban mai 

  Hạnh phúc thế gian này

  Ngất ngây cùng vũ trụ


   Một ngày tháng mười...ngửa tay đóng những hạt sương thu, hít thở là không khí tươi mát của buổi ban mai , vuốt ve ba con chó nhỏ, những bạn thân yêu của tôi, chăm chút từng bông hoa, rau trái do chính bàn tay mình vun quén...Những áng mây trôi trê những hàng cây điểm chút vàng cam của trời Thu đang se lạnh ...

 Một ngày bình an bắt đầu...Tôi sẽ bước những bước chân không mệt mỏi, không quay nhìn lại quá khứ buồn thương, quên tuốt những người đã không sống tốt với mình...tất cả tan loãng vào cõi vô mình...chân bước mãi và sẽ ngơi nghỉ trong những ngày tháng thật gần không thiết tha gì với những gì còn mất.


Mong chỉ là hoa dại

Thảng thốt bay lìa cành

Tạ từ mùa thu úa

Trần gian cõi vô ưu


  Một ngày Tháng Mười 2020


   Nguyên Hạ_Lê Nguyễn


 


Không có nhận xét nào: