Thứ Tư, 9 tháng 12, 2020

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI

     Những năm tháng mới lìa xa quê hương , xa đất nước thân yêu để thay đổi vận số của cuộc đời mình...điều mà không một ai trong thời bấy giờ không ao ước....

   Khát vọng của mỗi con người cũng na ná như nhau , muốn kiếm tìm cho tương lai của mình và con cái có một cuộc sống khá hơn hiện tại, muốn bay cao bay xa với khát vọng đủ đầy...Vì bỡi cuộc sống vẫn như còn ẩn mờ trong tăm tối giữa một xã hội mới đổi thay và mang nặng những lầm tham trước mọi xấu xa của một chế độ cọng sản độc tài và dẫy đầy những bất công không thể nào trốn thoát.

   Bao nhiêu năm tháng mỏi mòn trong tuyệt vọng, bao nhiêu mơ ước được vượt thoát cũng không thành, vận mệnh đẩy đưa gia đình tôi được may mắn rời xa đất mẹ theo diện tị nạn của chính phủ Hoa Kỳ ra ơn cứu giúp những người có dính dáng đến chế độ cũ...Chính phủ Việt Nam Cọng Hòa ngày cũ.


     Những ngày đầu tiên đặt chân lên đất nước cờ hoa, tôi cùng các con đã cố gắng làm việc cần cù và rất chăm chỉ, nhưng với chút vốn liếng Anh ngữ hạn hẹp , không bằng cấp gì của đất nước người ta, thì cơ hội cho những người như chúng tôi cũng chỉ thu gọn trong các hảng xưởng , nói chính xác là làm lao công, đứng máy theo dây chuyền hay làm tạp vụ mà thôi...Dần dà mỗi người tự biến hóa theo bản năng và với sự chịu thương, chịu khó , cọng với chút may mắn trời cho...tất cả đều bình yên và có người cũng được chút thành công...

   Nhưng điều mãn nguyện nhất là tất cả đều được hít thở không khí tự do trên một đất nước giàu mạnh và đầy lòng nhân ái, Tôi luôn mãi biết ơn đất nước đã cưu mang gia đình tôi và cho các con cháu tôi có được những bình yên và tự do phát triển khả năng của các con cháu tôi...Riêng thân xác già nua quê mùa của mẹ chúng cũng được nhìn thấy sự đẹp đẽ của xứ người và sự bình yên trong tuổi già bóng xế, cũng là ngoài mơ ước một đời tôi.


     Thời gian từ đầu thập niên chín mươi đến năm hai ngàn, hệ thống mạng enternet chưa phổ biến rộng rãi như ngày nay, thư gởi về quê nhà vẫn phải viết tay rồi ra Bưu điện gởi đi, những tấm ảnh gia đình cũng chụp bằng máy nhỏ rồi đem phim ra Wall Mark rửa thành hình màu , đem về lựa ra rồi viết lời nhắn gởi đàng sau..

    Ngày ấy tôi vẫn thường làm công việc ấy thường xuyên cho mẹ tôi, những lần trở về thăm quê nhà được nhìn thấy những thư gởi viết tay và những tấm hình xưa cũ được mẹ con tôi trân trọng, thư gởi từ Mỹ về, Mẹ tôi đã gói ghém kỹ càng và mở ra xem mỗi ngày...Đó là những bức thư viết tay gói trọn niềm yêu thương , đầy ắp niềm dấu ái của những ngày tháng mới lìa xa quê nhà và mẹ tôi vẫn còn mạnh khỏe có thể nheo con mắt già nua đọc những dòng chữ viết vội mà tôi chăm chút gởi về cùng những món quà gói ghém muôn vàn yêu thương của một đứa con xa xứ trân trọng  trao tay mẹ.


     Sau ngày mẹ tôi mất đi, tôi không còn miệt mài ghi lại những sinh hoạt về đời sống và những diễn biến của cuộc sống xứ người, không còn nhín chút tiền mua thẻ điện thoại gọi về cho mẹ, không chắt chiu từng đồng tiền tiết kiệm gởi về cho mẹ sau vài ba tháng như xưa...cái cảm giác thân thương ấy lho6ng còn nữa từ rất lâu...hơn hai thập kỷ xa mờ.

    Mẹ tôi đã đi xa ...không còn cái cảnh mỗi ngài ngồi trông ngóng những cánh thư xa...không còn chắt chiu những con chữ nhớ thương gởi về thăm mẹ...Mẹ tôi đã ra đi khi mùa lá rụng...và từ đó tôi quên mất những bức thư từ xa gởi về cho Mẹ. Bây giờ ngồi bên bàn phím bấm những con chữ này cũng chỉ vu vơ là Những bức thư không gởi mà thôi.


     Biết bao mùa Thu đã đi qua trong cuộc đời tôi, những mùa thu đã đi qua  mất rồi , khi những chiếc lá xanh đổi màu từ xanh sang vàng tươi rồi thẫm màu rơi xuống cội, khi những chiếc lá đổi màu, đất trời như khoát lên mình tấm áo đầy màu sắc, những khi một mình lặng thầm bên tay lái, trước mặt là mảng không gian đủ sắc màu, cảnh vật đắm chìm trong nắng chiều vương sắc tím,...

     Những cảnh sắc trên những con đường mà tôi đã đi qua gần hơn ba thập kỷ, thân quen và êm ả trong tôi như một bức tranh thần thoại...Cho dẫu cuộc sống đẩy đưa từ những vũng tối oan khiên hay những vùng chói chang của vũ trụ, sự việc nào cuộc đời của một người nhà quê như tôi cũng đã bước qua...

     Tất cả rồi cũng cuốn trôi theo cơn gió thoảng buổi chiều nay, những xác lá tả tơi rồi cũng tan biến vào vũ trụ, mùa Thu rồi cũng sẽ đi qua, bao tai ương sầu khổ, lo toan, khổ hận rồi cũng chìm dần vào bóng đêm buổi chiều qua...

     Mùa Đông rồi cũng bước dần vào tháng tới, rồi Đông tàn nhường bước choXuân sang, ngày tháng bây giờ không cho tôi cái cảnh ngồi viết những bức thư như ngày xưa những năm cũ...

     Có lẽ những ngày tháng tới tôi sẽ viết :"Những bức thư không gởi"...thay tâm tư của một người già nhà quê gởi lại cho những người thân chăng ????

      Bây giờ là mùa Thu

     Những lá vàng dãy chết

     Ngày dài đường thấm mệt

    Đời người như chiếc lá

    Vàng úa buổi chiều tàn

    Thảnh thơi mảnh tình tan...


     Bài Tháng Mười hai 2020


      Nguyên Hạ_Lê Nguyễn






    

Không có nhận xét nào: